Thẩm Khê oa oa ở trong lòng ngực Tống Tử Hoành, hai người da thịt thân mật tương dán.
"Em muốn ôm anh nhiều một chút, về nhà rất ít khi có cơ hội cùng ôm anh"
"Còn có đi ngủ, em còn cũng chỉ mới ngủ với anh một lần"
Cô đột nhiên hừ một tiếng.
" anh còn lén chạy đi rồi!"
Tống Tử Hoành lần đầu tiên cảm thun bị hồ ly tinh này cuốn lấy tinh tẫn nhân vong, hắn thở dài, trong lòng không khỏi lo lắng vấn đề thuộc về mảng riêng của đàn ông. Về sau có thể thỏa mãn được cô gái này không?! Dù sao hắn so với cô cũng lớn hơn nhiều tuổi.
Hắn cảm thấy mình nên tăng cường rèn luyện, bằng không chờ khi nữ nhân này đến tuổi trưởng thành về mặt tính dục thì lúc đó hắn cũng đã xấp xỉ 40.
Không phải sợ mình lớn tuổi, trong hôn nhân đàn ông lớn hơn phụ nữ gần 20 tuổi không phải hiếm, nhất là đối với đàn ông có sự nghiệp trong tay, chẳng cần lo bên cạnh thiếu nữ nhân trẻ đẹp, nhưng hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất đối mặt với Thẩm Khê.
"Còn muốn ngủ cùng anh?"
"Ừm."
Thẩm Khê ôm càng chặt hơn.
"Vậy đêm nay qua ngủ với em "
Ánh mắt sáng Thẩm Khê sáng một chút, lại lắc lắc đầu..
"Không cần, trưa mai lại bồi em đi."
Nguyên nhân thì trong lòng. hai bên đều biết rõ chỉ là không ai vạch trần.
Nam nhân trầm mặc hôn hôn sợi tóc nàng rũ xuống con ngươi.
Về đến nhà, hai người duy trì khoảng cách an toàn, thẳng đến khi Thẩm Hủy trở về phòng nghỉ ngơi, Tống Tử Hoành mới buông bút trong tay.
Phòng sách ở lầu hai, hắn cầm một cái ly sứ đi xuống lầu, tựa hồ như muốn xuống lầu tìm cái gì đó uống, tới cửa thang lầu, bước chân không có chuyển hướng phòng bếp ngược lại xuyên qua phòng khách, ở trước tấm cửa gỗ màu màu đỏ bèn dừng lại.
Hắn thử vặn vẹo then cửa, không vặn mở, rồi sau đó gập ngón tay gõ hai cái.
Cửa thực mau mở ra, Thẩm Khê nhìn thấy anh rể, vừa mừng vừa sợ ôm lấy hắn.
"Anh sao lại đến?"
" Muốn em ."
Nam nhân một tay ôm bả vai Thẩm Khê đem cô mang vào trong phòng trở tay khóa cửa lại.
Lần trước đến phòng Thẩm Khê, vẫn là muốn khuyên nhủ cô đừng cùng mình hôn môi, mà lần này lại là ôm muốn thao cô tiến vào.
Tống Tử Hoành ôm Thẩm Khê nằm trên giường, trong lòng có chút cảm khái.
"Em cũng muốn anh."
Thẩm Khê cọ cọ cổ hắn, tay nhỏ ở trên ngực hắn sờ tới sờ lui.
"Ngày mai anh có đưa em đi học không?"
"Đưa,"
Nam nhân mắt mang theo ý cười, bàn tay to không thành thật vén lên váy ngủ,
Phía dưới váy ngủ chỉ mặc một kiện qυầи ɭóŧ ren màu lam, bởi vì tư thế nằm nghiêng nên hai luồng bộ ngực phình phình bên nhau, vừa lúc một tay liền có thể đồng thời đùa bỡn hai nộn nhũ.
"Anh rể .."
Tròng mắt Thẩm Khê nhiễm mê ly, dưới thủ pháp thành thạo của nam nhịn không được ưỡn ngực bộ làm hắn càng tiện thưởng thức.
"Có muốn anh rể mút đầṳ ѵú?"
"Muốn..."
"Tự mình cởϊ qυầи áo."
Ánh đèn rất sáng, nữ hài nhìn cánh tay trần trụi, da thịt thập phần lóa mắt.
Chính mình thật sự muốn cởϊ qυầи áo, lộ ra thân thể sao? Cô cư nhiên cảm thấy e lệ.
Chủ động như vậy, có thể hay không chính mình thực bất kham?
"Nhanh lên, bằng không không mút," Tống Tử Hoành nhìn váy ngủ liêu đến bụng nhỏ, bộ dáng dừng lại duỗi tay tiến vào xia nhẹ âm hộ non mềm.
"Anh rể liền dùng ©ôи ŧᏂịŧ trực tiếp cắm vào nơi này của em."
Ngón tay ngừng ở cửa động hơi hơi dụng lực, cách lớp vải dệt qυầи ɭóŧ thọc tiến đầu bộ phận nhạy cảm.
Mười ngày qua, Tống Tử Hoành chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi lâu như thế, hắn đã gấp đến không chờ nổi muốn nếm tư vị khi xâm phạm Thẩm Khê.
"Anh uy hϊếp em"
Ngượng ngùng chuyển biến thành tức giận, Thẩm Khê tức giận nói.
"Em không cởi!"
"Cũng không cho anh ăn."
Thẩm Khê xoay người đưa lưng về phía hắn, Tống Tử Hoành tức khắc từ phía sau lưng ôm cô, ở bên tai Thẩm Khê nhẹ giọng cười nói.
"Thật sự không cho? Khê Khê ngoan, anh rê muốn thưởng thức đầṳ ѵú em..."
Vừa nói vừa bao trên bộ ngực vuốt ve, " cô bé ngoan, lớn chút nữa, tiết sữa cho anh"
Thẩm Khê mặt đỏ bừng nghe hắn miệng thốt ra đầy dâʍ ngữ, nếu không phải tay bị đè ở hai sườn, hận không thể che lại miệng anh rể.
Từ lời nam nhân nói, cô ẩn ẩn biết được hắn yêu thích bộ ngực lớn, nhịn không được hỏi một câu.
"Làm sao mới có thể lớn ?"
Cô cũng muốn cho thân thể của mình hợp ý Tử Hoành.
"Em muốn thì uy, vẫn là nhanh và tiện nhất?"
Tống Tử Hoành trong lòng vừa động, đem Thẩm Khê phiên đến chính diện, cười hỏi lại.
Thẩm Khê không chút do dự nói.
"Cách nhanh nhất !"
"Đơn giản,"
Hắn lộ ra ý cười hài hước, vén lên quần áo, nắm một bên tròn trịa.
" Cứ cho đàn ông ngậm là được."