Huyệŧ thiếu nữ lần đầu tiên thừa nhận cao trào, lúc này vẫn còn mẫn cảm không chịu nổi hành động khuấy lộng thô ráp như thế, bị ngón tay khấu một chút, cả người liền run run lên, ngăn cũng ngăn không được.
" Chính là mệt sao."
Đôi mắt còn không mở ra được, nước mắt liền rào rạt đi xuống, thoạt nhìn thập phần đáng thương, Tống Tử Hoành tức khắc mềm lòng.
" Được, được, không lộng không lộng, anh rể ôm em đi ngủ."
Tống Tử Hoành hướng tay đem tϊиᏂ ɖϊ©h͙ nhỏ giọt trên mặt đất tϊиᏂ ɖϊ©h͙ quét đi, lại dùng khăn tắm ôm lấy Thẩm Khê trở về phòng.
Cô bé dựa vào trên đầu vai hắn còn nhất trừu nhất trừu, Tống Tử Hoành đem cô thả trên giường, liền muốn về phòng Thẩm Hủy, Thẩm Khê lại ôm cánh tay hắn không chịu buông ra.
Hắn thử trừu trừu tay vẫn không rút ra, bất đắc dĩ nói
"Khê Khê buông tay, ba ở đây, anh rể về sau sẽ ngủ với em."
Thẩm Khê ôm đến càng chặt, nghe được lời hắn nói, đôi mắt vốn sưng lại toát ra nước mắt.
Tống Tử Hoành thật sâu thở dài một hơi, vén chăn trèo lên giường.
"Thật là sợ em."
Thẩm Khê toản a toản, chui vào trong ngực hắn, thỏa mãn ôm hắn ngủ.
***
Tống Tử Hòah không nghĩ cô bé này tâm tình lại như vậy, điều chỉnh đồng hồ báo thức lúc 5h, lòng mang theo chút thấp thỏm mà nhắm mắt lại.
Suốt đêm Tống Tử Hoành ngủ không tính là yê ổn, trước khi đồng hồ báo thức vang lên vài phút hắn đã mở to mắt, lặng lẽ mặc quần áo trở về phòng đối diện phòng tiếp tục ngủ.
Khi mắt lại mở to, trời đã sáng choảng, hắn muốn đưa tay lên dụi dụi mắt, lại phát hiện tay nhấc không dậy. Cúi đầu vừa thấy Thẩm Khê không biết khi nào lại nằm bên cạnh hắn?! Ngủ trong lòng hắn lại đang ôm cánh tay hắn.
Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua cửa, cửa đã khoá lại, cau mày ấn di động.
10 giờ 23 phút.
Tống Tử Hoành cúi đầu nhìn về phía cô bé, phát hiện cô cũng không có mặc áo ngủ, điều này chứng minh là sau khi tỉnh lại sau mới đến chỗ này.
Nhưng hắn không biết Thẩm Khê là lúc nào đến đây, cũng không biết ba Thẩm có ở phòng khách hay không, vì thế lắc lắc vai Thẩm Khê.
"Khê Khê, dậy... Dậy."
Thẩm Khê là lần thứ hai chìm vào giấc ngủ, mắt mở nhập nhèm buồn ngủ đáp
"Hửm?"
"Em đến đây khi nào ? " Tống Tử Hoành hỏi.
"Ba đi ra ngoài, em liền tới tìm anh." Thẩm Khê giống như cả người đều là xương sụn leo lên thân thể hắn, khẽ hôn một cái lên môi Tống Tử Hoành. " anh rể, buổi sáng vui vẻ ."
Tống Tử Hoành nghe vậy, yên lòng, bất quá như cũ xụ mặt giáo huấn.
"Về sau không được anh đồng ý, không được tự mình lại đây."
"Nhưng em nhịn không được liền muốn ngủ cùng anh," - Thẩm Khê liếm liếm hầu kết hắn.
" Anh rể em nghĩ, cắm huyệt thoải mái hơn so với cọ. ngủ với anh là có thể cắm huyệt, cho nên em muốn ngủ với anh."
Tống Tử Hoành nghe xong trong lòng thực hụt hẫng, chung quy lại Thẩm Khê xem hắn là gậy mát xa ư?! Muốn được thao mới lại đây ngủ với hắn?
Hắn hừ lạnh một tiếng.
"Muốn cắm huyệt liền chạy tới ngủ với anh, nếu là nam nhân khác có thể cắm em, em sẽ liền chạy tới ngủ với hắn?"
Thẩm Khê tinh tế đoan đoan mặt hắn, bừng tỉnh " à" một tiếng kéo dài.
"Anh ghen tỵ? "
Tống Tử Hoành mặt xụ xuống, bước xuống giường thay quần áo.
Thẩm Khê đi theo xuống giường, từ phía sau ôm lấy hắn.
"Chỉ cần chính khi anh ngủ em liền tới đây bồi anh, như vậy có được không ?"
Tống Tử Hoành mí mắt cũng chưa nâng lên một chút, đến tủ quần áo tìm quần áo.
"Khi anh muốn em ngủ cùng anh, em nhất định sẽ bồi anh, thế nào?"
Động tác Tống Tử Hoành dừng một chút, mặc vào áo thun.
Cái này đến lượt Thẩm Khê thở dài, cô cảm thấy chính mình thật vất vả, làm nữ sinh, cư nhiên muốn gánh vác công nghệ của nam nhân.
"Em đây không tìm nam nhân khác, chỉ ngủ cùng anh?"
Tống Tử Hoành "Hừ" một tiếng, như cũ không có trả lời, tuy nhiên sắc mặt hòa hoãn không ít.