Bởi vì khoảng cách khá xa, nhìn không rõ mặt, tuy nhiên từ thân hình vẫn là có thể nhìn ra đó không phải Thẩm Khê. Tống Tử Hoành ngẩng đầu nhìn đồng thời ba Thẩm cũng đang đánh giá đối tượng " tiểu nam sinh" đang có mưu đồ gây rối cải thìa nhà mình, đặc biệt là Tống Tử Hoành còn giơ di động, chứng cứ vô cùng xác thực chứng minh hắn chính là người cùng con gái nhỏ gọi điện thoại.
Thẩm Khê theo sau cũng chạy tới, không màng hoành cảnh đêm khuya hướng dưới lầu hô to.
"Đi nhanh đi"
Tay nam nhân nắm chặt, khẽ chau mày, trên mặt toát ra thần sắc thống khổ cùng ẩn nhẫn đan chéo hiếm có.
Hắn nghĩ muốn nắm tay Thẩm Khê quang minh chính đại đđứng trước mặt baThẩm mẹ Thẩm chứ không phải để một mình cô đối mặt, nhưng cố kỵ hắn vẫn là anh rể cô, nếu như xúc động hành xử không thông đối với Thẩm Khê càng tạo thành thương tổn khó lường. Thẩm Khê thấy hắn bất động, mạo hiểm mặc kệ tính mạnh bị hàng xóm toàn tiểu đe dọa, nguy hiểm lại hô lớn.
"Đi đi".
Quả nhiên đèn cửa sổ vài hộ dân gần đó sáng lên, có người còn mắng liệt vài câu, thân ảnh màu đen trên nền tuyết kia khó khăn lắm có động tác.
Tống Tử Hoành lại ngẩng đầu thật sâu nhìn phía Thẩm Khê, khi thu hồi mắt cũng không quay đầu lại chỉ nhanh chóng rời đi, buông xuống con ngươi, đáy mắt chợt lóe qua tia kiên quyết.
Mẹ Thẩm cũng không phải cổ hủ gia trưởng, kỳ thật cũng có thể hiểu cho tâm lý yêu đương của con gái mình. Họ tức giận không phải vì Thẩm Khê yêu đương mà chính là ngay nửa đêm canh ba lén lút gặp mặt.
Mẹ Thẩm không khỏi phỏng đoán, nếu Thẩm Khê thực sự đi xuống thì cô có trở về không? Hơn nửa đêm trai đơn gái chiếc đơn độc ở một chỗ ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Bà chính là thấy được dưới lầu, tên " bạn trai " kia đúng là cao lớn cường tráng, vạn nhất thái độ hắn cường ngạnh chút thì thân thể của Thẩm Khê dễ dàng bị nắm trong lòng bàn tay.
Mẹ Thẩm nhìn gương mặt Thẩm Khê trước mắt đã có nét thanh lệ xinh đẹp, một tiếng thở dài không tên không thể phủ nhận con gái nhỏ của bà đã trưởng thành, dung mạo thậm chí so với chị gái còn khá hơn, nhưng dù
sao thì tâm tư vẫn là của trẻ con. Bà hận sắt không thành thép điểm điểm cái trán Thẩm Khê, ánh mắt đảo qua con gái dáng người phập phồng quyến rũ, tức giận nói.
"
Con đó, vì sao không để tâm suy nghĩ học hành, thời gian này điểm số cũng giảm xuống, nếu là hắn đối với con làm cái gì, mẹ xem con lúc đó có khóc lóc ầm ĩ không"
Ba Thẩm trầm mặt, cũng đi qua giáo huấn một phen. Ba Thẩm mẹ Thẩm nằm mơ cũng không thể tưởng được đứa con gái bọn họ hao tổn tâm huyết yêu thương bao bọc bấy lâu nay một năm trước sớm bị phá thân. Thân thể này chính là nhờ một tay nam nhân chăm chút lớn lên, cho đến bộ dáng thành thục hiện tại.
Tức giận qua đi, giáo huấn cũng giáo xong rồi, ba Thẩm mẹ Thẩm cũng là người có hiểu biết nên rất tôn trọng quệt riêng tư của con, không tiếp tục muốn kiểm tra di động nên cứ mặc nhiên nghĩ rằng người lúc nãy là bạn trai trước đây quen biết khi Thẩm Khê thành phố G, vì thế không chờ sơ nhị Thẩm Hủy về nhà mẹ đẻ, bọn họ liền đem Thẩm Khê cùng hành lý đóng gói dứt khoát tiễn đến thành phố F cùng gia đình con gái lớn ăn tết.
Ở trên xe, mẹ Thẩm còn cùng Thẩm Khê nói lời thấm thía, nhắc nhở con gái phải xem việc học làm trọng, chờ khi lên đại học muốn thế nào thì liền như thế đó, ba mẹ tuyệt không sẽ quản.
Nào biết, lời hứa hẹn này vào mấy năm sau Thẩm Khê cùng Tống Tử Hoành mười ngón tay đan nhau xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lại không có tác dụng, không chỉ có quản còn muốn chia rẽ, lần này so lần khác càng ác liệt hơn.
Bất quá đó là chuyện phía sau, lúc này Thẩm Khê trước mặt gục đầu xuống nhìn như buồn bực nghe mẹ thao thao bất tuyệt, trong lòng lại hận không thể nhảy lên hoan hô. Cô thật muốn gặp đến anh rể!
Thẩm Khê nghĩ đến tối hôm qua Tống Tử Hoành đơn độc rời đi, một trận đau lòng, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải tìm cơ hội ôm hắn dỗ nhỏ một phen.