Thẩm Khê nhìn chằm chằm vật trong tay, không biết vì sao lại đột nhiên sinh ra ý nghĩ xúc động. cô chột dạ nhìn qua trái phải, chạy tới khóa cửa, tất cả rối rắm thong thả đem qυầи ɭóŧ Tống Tử Hoành đưa lên mũi.. thoáng chốc, một cổ hương vị đậm mùi nam tính tràn ngập xoang mũi. Cổ hương vị phảng phất ở nhắc nhở Thẩm Khê hình ảnh cô cùng anh rể phiên vân phúc vũ như một cuốn phim chạy trong tâm trí... Nữ nhân bỗng nhiên đem qυầи ɭóŧ nhét vào trong chăn, mở cửa chạy đến buồng vệ sinh dùng nước lạnh chụp lên trên mặt, ý đồ hạ nhiệt độ.
Qυầи ɭóŧ này giữ nguyên một đêm, thẳng đến đên ngày hôm sau, cô mới lén lút tìm đến nhà vệ sinh, lặng lẽ giúp hắn giặt sạch.
Thẩm Khê vừa giặt vừa đỏ mặt, giúp nam nhân giặt qυầи ɭóŧ, đây là việc của người vợ nên làm.
Lại nghĩ tới Tống Tử Hoành thường xuyên gọi mình là bà xã, trong lòng không khỏi toát ra như vậy một câu.
Chính mình như vậy, cũng tính là bà xã hắn đi?
Như vậy, vì tránh cho mặt vì nhiệt độ mà bùng nổ, Thẩm Khê vội vàng giặt xong, niếp chân lén lút cầm đi phơi ngoài ban công, chỉ là trong lúc xong xoay người, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hủy tay cầm ly sữa nóng.
Bởi vì vừa mới mới giặt xong qυầи ɭóŧ, tay Thẩm Khê phản xạ đưa đến phía sau, dịch đến chỗ chốt mở, đem đèn trên ban công tắt đi.
Thẩm Hủy tuổi lớn trải nghiệm nhiều nên vừa nhìn đến bộ dạng kia của Thẩm Khê liền phát hiện bất thường, nhàn nhạt đi qua liếc mắt một cái, đem em gái đẩy sang một bên, bật đèn, ngẩng đầu, cái qυầи ɭóŧ màu xám đậm còn chảy nước.
Tất nhiên quần áo được phơi lên chính là nó.
Mặc dù bóng đêm thực u ám, nhưng không khó phán đoán đó là một cái qυầи ɭóŧ nam, Thẩm Hủy nhịn xuống cơn giận, đem qυầи ɭóŧ lấy xuống nguyên bản là muốn chất vấn em gái có phải lén lút đem qυầи ɭóŧ bạn trai mang về giặt hay không, nhưng vừa nhìn đến kia kiểu dáng quen thuộc kia, lập tức ngây ngẩn cả người - nó giống như của chồng cô hay mặc.
Một tiếng động vang lên, móc phơi quần áo rơi xuống mặt đất.
Thẩm Khê đầu óc trống rỗng, rõ ràng đã chọn thời điểm Thẩm Hủy ngủ mới đi giặt, không dự đoán được vừa xong việc đã bị tóm lại.
"Chị, không, không phải như chị nghĩ đâu ạ...... "
Thẩm Khê lắp bắp gải thích, mặc dù còn không nghĩ được cái cớ, nhưng theo bản năng trước tiên liền mở miệng phủ nhận. Thẩm Hủy trên mặt bình tĩnh đến không có một tia dao động, cầm theo qυầи ɭóŧ đi đến trước sofa ngồi xuống, đem cái qυầи ɭóŧ kia chỉnh tề để ởtrên bàn, ngữ khí bình tĩnh nói.
"Nói đi, đây là chuyện gì?"
Thẩm Khê cúi đầu, che dấu lời nói dối mà ánh mắt chột dạ không thôi.
"Ngày hôm qua, em... Em không cẩn thận làm rớt bẩn quần của anh rể, ban ngày không dám giặt, vốn định buổi tối âm thầm giặt sạch phơi khô trả lại, chẳng ngờ vừa giặt phơi thì chị đã tới rồi..."
Nghe xong, Thẩm Hủy cũng không biết nên nói gì. Lý do này nghe xong làm người ta không thể nói gì, nhưng là lại hợp tình hợp lý, dù sao thì em gái cô không vô duyên vô cớ đi giặt qυầи ɭóŧ của anh rể.
Có điều ban ngày làm rớt bẩn, buổi tối mới giặt qυầи ɭóŧ, giấu trong phòng một ngày?
Tuy rằng là là chị em ruột, em gái cũng còn nhỏ, nhưng Thẩm Hủy như cũ luôn để ý ông xã cùng em gái có hành vi thân mật.
Thời điểm Thẩm Khê vừa dọn tới sợ anh rể - em vợ bọn họ không quen biết, cho nên đề nghị cho Thẩm Khê đi theo Tống Tử Hoành ra ngoài cắm trại một chuyến, gần đây lại phát hiện mức độ bọn họ quen thuộc, hơi hơi vượt quá tưởng tượng của mình, liền lấy ví dụ ngày hôm qua hắn chủ động mang Thẩm Khê đi bồi bằng hữu uống rượu, Thẩm Khê ở trong lòng hắn đã ở vào vị trí người một nhà.
Thẩm Hủy rất là phiền não, chẳng lẽ chính mình phải nhắc nhở em gái cùng anh rể duy trì khoảng cách?
Nếu Thẩm Khê là cô gái hơn hai mươi tuổi, nói ra những lời này không gì đáng trách, cố tình Khê Khê mới mười lăm mười sáu tuổi, đột nhiên cùng nói những lời này, ngược lại có chút kỳ quái đi...
Thẩm Khê nhìn Thẩm Hủy thật lâu không nói gì, lâm vào bộ dáng trầm tư, không khỏi hoảng hốt lên. Chẳng lẽ đã nhìn ra chính mình đang nói dối sao?
Thẩm Khê lo sợ bất an, trong đầu đã suy nghĩ mặt cớ khác biện minh. Thật sự không được, nếu cô nói mình tò mò về qυầи ɭóŧ nam nhân, nên lấy xem thử sau đó không cẩn thận tay run làm rớt, cho nên mới cầm đi giặt?
Ngay khi. Thẩm Khê vắt hết óc muốn mượn cớ, Thẩm Hủy đột nhiên ho khụ một tiếng, thẳng đem Thẩm Khê sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên sofa nhảy lên.
"Khê Khê, em là con gái, không thể tùy tiện chạm vào qυầи ɭóŧ đàn ông,"
lời nói tạm dừng một chút.
"Cả anh rể em cũng không được."