"A a ách... Không trừu... Anh rể thật thoải mái..."
Biểu tình trên mặt Thẩm Khê đã lâm vào trạng ngữ ý loạn tình mê, Tống Tử Hoành cởi bỏ dây buộc tóc, một đầu tóc đẹp xõa ở trước ngực, đầṳ ѵú hồng nhạt bao phủ ở giữa sợi tóc, nửa che nửa lộ mỹ cảnh mông lung gạt bỏ tính trẻ con của thiếu nữ, càng thêm gợi cảm.
Tống Tử Hoành nhẹ nhàng đem mái tóc vén ra hai bên, một khắc kia phản phất làm hắn mơ hồ nữ nhân này đã thành niên. Nếu đến năm Thẩm Khê tròn 18 tuổi thì hắn cũng đã 35 tuổi, khi đó không biết cô còn nguyện ý đi theo hắn không?
Nghĩ đến tương lai, Tống Tử Hoành không khỏi bực bội. Vấn đề này hắn đã nghĩ tới vô số lần, tuy rằng Thẩm Khê cũng nhiều lần bảo đảm rằng cô nguyện ý đi theo hắn, nhưng hắn vẫn chưa thể tin được. Tống Tử Hoành trước sau rõ ràng, quang minh chính đại yêu nhau đã khó nói chi giữa hắn và Thẩm Khê không có gì ràng buộc, dù cho đó là quan hệ lợi ích. Cũng giống như hắn với Thẩm Hủy, con cái chính là ràng buộc lớn nhất, cho nên mặc dù hắn đối với Thẩm Hủy không còn động tâm, thậm chí tình yêu cũng gần như biến mất, nhưng vì con cái, hắn nguyện ý duy trì cuộc hôn nhân cùng Thẩm Hủy. Đương nhiên, hứa hẹn với Thẩm Khêcũng có rất liên quan rất lớn, Tống Tử Hoành không phải không đả động qua chuyện li hôn để cưới cô. Nhưng không phải hiện tại, ít nhất mấy năm tới sẽ không. Dù gì Thẩm Khê đã nhiều lần nguyện ý trở thành tình nhân trong bóng tối của hắn, không cầu danh phận ích lợi, khiến Tống Tử Hoành hắn cảm động rất nhiều, kỳ thật cũng giúp hắn thở dài nhẹ nhõm một chút.
Điều này cũng coi như là đánh bậy đánh bạ, không yêu cầu ly hôn khiến cho Tống Tử Hoành cảm động không kiềm được, thậm chí đồng ý vì Thẩm Khê hắn sẽ không chạm vào Thẩm Hủy, cũng coi như là bắt được tâm ý nam nhân. Dù cho cả đời cùng cô tiến hành mối quan hệ ngấm ngầm, không được cấp danh phận, thì ở những mặt khác hắn sẽ vì cô chuẩn bị chu toàn hết thảy, sẽ không để cô chịu ủy khuất. Cảm động đến không được Tống Tử Hoành một bên lao tới một bên thấp giọng nói.
"Anh yêu em, đến lúc đó cùng anh sinh con đi..."
Thẩm Khê không nghe rõ Tống Tử Hoành nói, a ô một ngụm cắn cánh tay hắn, khóe mắt chảy xuống nước mắt sinh lý, mũi chân gắt gao banh, cao trào lại lần nữa thổi quét nữ hài thân thể. Cùng thời gian đó, Tống Tử Hoành đồng loạt phóng xuất ra tinh hoa. Liền ở thời gian tϊиᏂ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©Ꮒ giao hòa với nhau, Thẩm Hủy mở cửa phòng, nắm Tử Huy tay đi đến trước cửa buồng vệ sinh, giơ tay gõ hai tiếng. Nhưng bên trong hai người đang đứng trong cao trào, làm sao còn để ý việc khác, nên Thẩm Hủy kêu cửa hắn khê nghe thấy, đỏ ngầu mắt tiếp tục thẳng lưng thao lộng, kéo dài kᏂoáı ©ảʍ bắn tinh.
Từ mặt trái xem qua, mông tráng kiện của Tống Tử Hoành kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, đùi đẹp gác ở eo sườn, cẳng chân treo ở khuỷu tay theo nam nhân va chạm giữa không trung đong đưa, động tác thực nhẹ, không có phát ra bất luận thanh âm gì.
Thấy chồng không trả lời, Thẩm Hủy sốt ruột đi vặn then cửa tay.
"Tử Hoành, anh không sao chứ?"
Không phải là té xỉu ở trong WC rồi đấy chứ?!Tống Tử Huy cũng theo liên tiếp mà kêu.
"Ba ba, ba ba".
Vài giây sau, mới truyền ra hơi thở khàn khàn.
"Tử Huy, con đi vào phòng giúp ba ba lấy bộ quần ngủ lại, trong rương hành lý."
Tử Huy lập tức chạy đi làm theo lời ba ba dặn dò, truyền đến tiếng nước trôi xoát mặt đất, chỉ giằng co vài giây, cửa buồng vệ sinh liền mở ra, Tống Tử Hoành hé mở nửa cánh cửa bước ra, môtk cổ hỗn loạn hương vị tìиᏂ ɖu͙© hơi nước ập vào trước mặt, Thẩm Hủy không khỏi bóp cái mũi, lui ra phía sau vài bước.
Cô nhìn muốn nôn, Tống Tử Hoành thực nhanh liền đem cửa đóng lại, Thẩm Hủy lại kiên trì muốn vào nhìn một chút. Bởi vì, cổ hương vị kia không chỉ có hương vị tϊиᏂ ɖϊ©h͙ nam nhân, còn cất giấu hơi mang theo dâʍ ɖị©Ꮒ ngọt nị của nữ nhân.
Thẩm Hủy ngay từ học đại học trong lúc liền bắt đầu phát sinh quan hệ, đối với hương vị sau khi làʍ t̠ìиɦ rất quen thuộc, đặc biệt hiện tại lại ở thời gian mang thai, đối với hương vị này càng mẫn cảm, tuy rằng chúng khiến cô khó chịu, nhưng cô thực tin tưởng cái mũi của mình, Tống Tử Hoành che trước cửa.
"Em nghe thấy lại muốn nôn, đừng đi vào."
"anh ở bên trong làm gì?"
"..."
Tống Tử Hoành trầm mặc một chút, nói.
"Em cảm thấy anh vừa làm gì? ". Nghe thấy giọng khàn khàn, Thẩm Hủy liền ẩn ẩn đoán được Tống Tử Hoành vừa tự an ủi, nhưng cảm giác chân thực vừa rồi khiến trong lòng cô nảy sinh nghi vấn, sự tình không đơn giản như vậy..
"Thật sự chỉ có vậy?"
Thẩm Hủy khoanh tay trước ngực, "anh có phải đưa phụ nữ về đây?!"
Lên tiếng trong nháy mắt, tránh giữ vách tưởng cùng ván cửa, Thẩm Khê gắt gao che lại miệng mình, tay bắt lấy dép lê dùng sức đến phiếm ra màu trắng bệch.
Tống Tử Hoành ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, chủ động mở ra nửa cánh cửa, nghiêng người cho Thẩm Hủy đi vào.Chỉ là trong phòng tắm hơi ẩm rất cao, lại bị đóng một hồi lâu, Thẩm Hủy mới vừa đi gần khung cửa, cái loại nhiệt khí ẩm ướt trộn với hương vị tanh nồng lẫn tạp làm cô đỡ khung cửa nôn khan một trận, lại vẫn là cố sức ngẩng đầu nhìn quanh bên trong một vòng. Bên trong trống rỗng, ngay cả nơi dễ dàng giấu người nhất là mành che chắn cũng bị vén gọn một bên. Thẩm Hủy lúc này mới đỡ tay Tống Tử Hoành lui ra ngoài. Chẳng lẽ là mình nghe sai rồi sao?