Tống Tử Hoành còn ỷ ở trên khung cửa đợi Thẩm Khê, côn ŧᏂịŧ từ trong quần màu đen vươn ra đỏ đậm có thể thấy được, đương lúc cô vọng quá khứ kích động khiêu hai cái tựa hồ ở đáp lại ánh mắt của nữ nhân.
Trên mặt đỏ ửng lan tràn đến trên cổ, bước chân không tự giác chậm lại, nhìncăn nhục côn kia Thẩm Khê cảm thấy chính mình chính là một con mồi đưa tới cửa chỉ cần tới gần, nhất định sẽ bị ăn đến xương cốt đều không dư thừa.
"Như thế nào không mang vào?"
Tống Tử Hoành đi qua tiếp nhận dép lê khom lưng mang vào cho Thẩm Khê. Ngón chân trắng nõn bị dép lê hồng nhạt sấn đến cực kỳ đáng yêu, hắn yêu thích đến liên tiếp cúi đầu nhìn thẳng đến khi Thẩm Khê cảm giác mất tự nhiên cuộn lại cuộn ngón chân.
"anh đừng nhìn như vậy..."
"Thẹn thùng sao?" Nam nhân thu hồi tầm mắt, cười nói.
"Ha hả, đẹp nên anh mới nhìn, không cần thẹn thùng."
Thẩm Khê nghe bị nói như vậy, cũng đi theo tầm mắt hắn cúi đầu nhìn ngón chân phì nộn nộn của mình, không phát hiện có cái gì đẹp, đẩy hắn vào phòng.
"Khê Khê có hay mang tất chân trắng?"
Thẩm Khê sửng sốt một chút, lắc đầu, "Trường học nói để tự mình mua."
Đồng phục trường trung học vào mùa đông xứng liền thể tất chân, bất quá màu sắc thống nhất.
Nữ nhân lại bổ sung nói.
"Không đúng, thầy giáo nói chỉ có thể mua màu đen."
"Thế mua màu đen sao?"
Thẩm Khê gật gật đầu, Tống Tử Hoành tức khắc lộ ra mỉm cười làm trái tim Thẩm Khê căng thẳng, cô ẩn ẩn nhận thấy được ý tươi cười không có hảo ý.
Quả nhiên, tiếp theo trong nháy mắt, Tống Tử Hoành lộ ra đuôi cáo .
" Mang vào tới cho anh xem được không?"
Tuy rằng trong nhà mở ra điều hòa, nhưng Thẩm Khê vẫn là nhịn không được nhăn lại mày đẹp.
"Sẽ rất nóng?"
"Anh đem điều chỉnh điều hòa thấp một chút ."
Tống Tử Hoành nói, vì phòng ngừa Thẩm Khê lại dong dài hắn lại đem người bế lên, trực tiếp ôm cô về phòng. Trở lại phòng, Thẩm Khê còn có thể làm gì, chỉ có thể làm theo ý anh rể.
Ngồi xổm xuống bên dưới tủ quần áo, kéo ra ngăn kéo đi ra tất chân liền thân, vừa ngồi xuống méo giường mang tất vừa lải nhải.
"Anh thật không nói lý."
Tống Tử Hoành vui vẻ tiếp nhận đánh giá, còn tốt bụng giáo huấn.
" Người đàn ông của em muốn xem, lẽ em không cho xem sao?"
"Hừ, anh chính là quỹ háo sắc"
Tống Tử Hoành ôm vai Thẩm Khê ở trên mặt nhỏ trộm hôn.
"Tiến bộ nha, ngoài nói anh lưu manh còn mắng anh là quỹ háo sắc"
"Có háo sắc, cũng chỉ đối với em háo sắc."
Thẩm Khê ngượng cúi đầu, khom lưng muốn mang lên tất chân liền thân.
"Từ từ."
Tống Tử Hoành nâng cô đứng lên, vén lên váy kiểm tra, qυầи ɭóŧ nhỏ hồng nhạt còn mặc trên người.
Nhíu mày nói.
" Cởϊ qυầи lót trước hãy mang tất"
"Vậy rất kỳ dị?"
Thẩm Khê không thể lý giải, không mặc qυầи ɭóŧ cảm giác cảm giác không được an toàn.
"Dù sao cũng phải xé đi, mặc thêm vướng bận."
Thiếu nữ đơn thuần chưa từng gặp qua những phương thức tình ái nhu vậy , cố ý mang vào tất chân lại xé đi, cái đó không phải làm điều thừa sao?
Tống Tử Hoành thấy bộ dạng Thẩm Khê trợn mắt há hốc mồm, trong lòng vui mừng không nhịn được, Tống Tử Hoàn yêu chết vẻ ngáy thơ hồn nhiên như giấy trắng của cô nàng, vì thế dứt khoát một bên giúp Thẩm Khê cởϊ qυầи lót một bên phổ cập khoa học cho nàng.
"Đó là lạc thú của đàn ông "
Nói xong đem qυầи ɭóŧ ném ở cuối giường, cầm lấy tất chân đặt đến trên chân.
"Từ từ em sẽ hiểu."
Khi mang tới khủy chân, Tóc Tiên vỗ vỗ đùi Thẩm Khê.
"Đứng lên."
Tất chân liền thân màu đen liền một tấc tấc bao trên chân trắng nõn, hết sức đề cao nơi riêng tư, Tống Tử Hoành cười cười dùng lòng bàn tay cách vải dệt sờ sờ động khẩu..
"Anh rể sẽ ở chỗ này xé một lỗ nhỏ, lại cắm vào"