Con ngươi Tống Tử Hoành vừa chuyển, cười nói.
"Khó chịu, nhưng không có biện pháp, chúng ta phải đi ra ngoài."
Nói xong liền đem Thúy kéo lên, chỉnh sửa lại tốt quần, giúp cô mặc qυầи ɭóŧ, mở cửa, ôm lấy eo thon bước đi ra ngoài. Thiếu nữ đau lòng ánh mắt che dấu không được nhìn về phía đồ vật giữa hai chân Tử Hoành, trên huôn mặt nhỏ toàn là lo lắng.
Cô chưa từ bỏ ý định sờ sờ thứ phồng lên giữa háng anh rể.
"Thật sự không cần lại liếm sao?"
Nam nhân trong lòng nhịn đi ý cười, trên mặt lộ ra ẩn nhẫn biểu tình.
"anh rể không khó chịu."
Lưỡng đạo mày đẹp của Thẩm Khê mau ninh thành một cái kết, lại truy vấn một lần. Thời cơ đã là thành thục, Tống Tử Hoành đầu tiên là lắc lắc đầu, thấy tay Thẩm Khê sờ hướng giữa hai chân mình liền làm ra vẻ buông lỏng, thở dài sau mới mở miệng nói ra mục đích chủ mưu đã lâu.
" Như vậy đi, đêm nay em đến trong phòng Vân Y chờ anh, ở trong phòng này sẽ cho em giúp anh rể liếm, được không?"
Nữ nhân đối với anh rể chính đau lòng vô cùng, hiếm khi Tống Tử Hoành mở lời cô tất nhiên là đồng ý, không nghĩ tới, cái này chính là cái bẫy được Tống Tử Hoành cố tình thiết lập, bản thân cô còn ngây ngốc tự mình dẫm đi.
Tống Tử Hoành ngậm ý cười xoa xoa đầu em vợ, nghĩ thầm tuy rằng Thẩm Khê hơi ngây ngốc nhưng vẫn rất đáng yêu.
Vì thế Tống Tử Hoành xem nữ nhân ngây ngốc cùng người nhà tương hội.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không xuất hiện cùng nhau, Tống Tử Hoành trước tiên để Thẩm Khê đi qua xong hắn mới xuất hiện. Điều này cũng tránh cho việc Thẩm Khê bị trách móc khi đi chơi đến muộn, dù sao người xuất hiện cuối cùng thường là đối tượng bị chỉ trích nhiều nhất.
Thẩm Khê nghe giọng Thẩm Hủy bên tai lải nhải oán giận, nhìn Tống Tử Hoành lộ ra một ý cười xin lỗi, là do mình tùy hứng mới kéo dài thời hạn lâu như vậy, nhưng anh rể lại là người bị mắng.
Tống Tử Hoành nỗ lực nhịn cười, ám đạo Thẩm Khê đơn thuần, bất quá hắn cũng không có vì vậy mà quá độ hảo tâm, làm ám hiệu nhắc nhở thời gian hẹn hò tối nay - đúng giờ ở trong phòng chờ hắn. .
Thẩm Khê gật đầu, lấy ánh mắt kiên định cùng bộ dáng nghiêm túc nhưng đem Tống Tử Hoành nhạc hỏng rồi.
Xuất phát từ đau lòng cùng tâm lí bồi thường, Thẩm Hủy mới vừa vào ngủ, Thẩm Khê đã lặng lẽ đến đến chỗ hẹn, so với giờ hẹn cô đến sớm hơn 20 phút.
Tuy rằng phòng của Tống Vân Y phòng là căn phòng cuối cùng, Thẩm Khê vẫn không có can đảm bật đèn, chỉ kéo ra bức màn, mượn từ ánh trăng đánh giá không gian trong phòng.
Căn phòng tuy rằng đã lâu không có ai ở nhưng lại rất sạch sẽ, vừa thấy liền biết vẫn luôn có người dọn dẹp.
Đẩy ra cửa sổ, phía dưới là cảnh thiên nhiên xinh đẹp, Thẩm Khê liền ỷ ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, lẳng lặng chờ đợi nam nhân.
11 giờ 50 phút đêm, phát ra tiếng mở cửa vặn vẹo, Thẩm Khê nhanh chân lặng lẽ trốn đến bên sườn trong cánh cửa.
Chỉ cần đẩy cửa ra, cô liền sẽ dọa được nam nhân.Thẩm Khê ngừng thở, nhìn chăm chú người đàn ông đang nghiêng người tiến vào trong phòng, đợi hắn xoay người đóng cửa hết sức cẩn thận, cô mới yên lặng đi đến phía sau tay nhỏ duỗi cao che lại đôi mắt hắn, cố ý bắt chước giọng nói trong phim kinh dị.
" Đoán xem ta là ai..."
Nam nhân phối hợp nói.
"Ừm... Sadako?"
"Không phải."
Nữ nhân đè thấp tiếng nói
"Lại cho ngươi 1 cơ hội nửa, đoán không ra ta liền ăn thịt ngươi..."
Tống Tử Hoành vừa nghe, trong lòng thoáng hiện ác ý , vì thế nói.
"Ta đoán không ra, ngươi ăn thịt ta đi."
Lại còn có rất suиɠ sướиɠ hài hước nói.
"Ngươi muốn ăn như thế nào? Có cần rửa sạch sẽ cho ngươi không?"
Thẩm Khê thấy dọa người không thành, ngược lại bị đùa giỡn, không vui hừ một tiếng.
"Ta không ăn!"
Nam nhân thấp thấp cười, xoay người đem Thẩm Khê bế lên, đem cô phản áp trên giường.
" vậy đến lượt ta tới ăn ngươi."
Dứt lời, cúi đầu hôn lấy phiến môi đỏ, liền ở lúc hai người hôn môi cực kỳ động tình, then cửa tay đột nhiên phát ra tiếng vặn mở, hai người ở trên giường giao triền chợt dừng lại, cho nhau liếc mắt.
Đã trễ thế này, ai lại đến nơi này?
Mẹ Tống không thích người ngoài vào phòng Tống Vân Y, cho nên mọi người cơ hồ sẽ không vào nơi này.
Cũng may Tống Tử Hoành khóa trái, người bên ngoài xoay vặn hai cái, phát hiện không thể mở ra, tiếng vang liền dừng, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân rời đi.
"Làm sao bây giờ? Phải đi sao?"
Thẩm Khê nắm chặt tay Tống Tử Hoành, trong mắt toàn là sợ hãi.
Tống Tử Hoành lắc lắc đầu.
Đi ra ngoài là không thể, bọn họ khóa trái cửa, rời đi cửa phòng liền không thể ở trong tình huống khóa trái, ngược lại sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
Người đến lúc nãy phỏng chừng là mẹ, Tống Tử Hoành nghĩ thầm.
Tống Vân Y vắng nhà, mẹ Tống nhớ con thưởng xuyên đến phòng con nhìn ngắm đã thành thói quen.
Tống Tử Hoành động tác nhanh chóng đem khăn trải giường vuốt phẳng, ngay sau đó đem Thẩm Khê kéo vào phòng để quần áo, đóng cửa cho kỹ, mở ra góc cửa tủ quần áo trốn vào.