Thẩm Khê trở về chỗ ngồi, Thẩm Khê nhìn đến mặt bàn một đống ảnh chụp được úp xuống. Mở ra vừa thấy hình ảnh thanh nam tú nữ vẻ mặt sáng lạn đập vào mắt - là ảnh chụp của cô và Từ Triệt.
Nhưng là ai để chúng ở đây?! Chẳng lẽ là quà sinh nhật của mình? Nhưng cô còn không có nói với người khác ngày sinh nhật của mình nha.
Có bạn học nữ từ phía sau bưng ly nước ấm đi qua, nhìn đến ảnh chụp, buột miệng.
"Nha, cậu còn rửa cả hình à?! "
Thẩm Khê lắc đầu_
"Không phải, có ai đó đem nó để ở đây"
"Có thể là chủ nhiệm rửa cho cậu làm kỷ niệm?"
Thẩm Khê nghĩ nghĩ, thầm chấp nhận gật gật đầu.
"Có lý, mình chút nửa đi hỏi xem."
Đem ảnh chụp nhét vào trong ngăn kéo, lấy ra sách giáo khoa chuẩn bị bài chương trình học hôm nay.
Cách vách ban một.
Từ Triệt buông sách trong tay, nhéo nhéo ấn đường, không tiếng động xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía hành lang.
Sau một lúc lâu, di động nỗi lòng chậm rãi yên tĩnh, tiếp tục cúi đầu viết bài tập.
Một vài tiết đều tiết của chủ nhiệm lớp, trong lúc giải lao, Thẩm Khê đi theo phía chủ nhiệm .
"
Chủ nhiệm Diêm, cảm ơn đã đưa ảnh chụp cho em."
"Ảnh chụp gì?"
Chủ nhiệm Diêm dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn Thẩm Khê một cái.
"Chính là ảnh chụp sau khi kết thúc kì quân huấn, không phải chủ nhiệm để trên bàn em sao?"
Thẩm Khê cũng bị phản ứng của chủ nhiệm Diêm làm cho mơ hồ.
" không phải tôi để,"
Chủ nhiệm Diêm cười hướng Thẩm Khê giải thích.
"Có thể là người khác đưa đến."
Hai người đối thoại, bị Từ Triệt đang từ văn phòng đi ra nghe được.
"..."
Đợi Thẩm Khê quay đầu lại chuẩn bị đi xuống, Từ Triệt vẫn luôn ở cửa chờ yên lặng mở miệng
"Là mình đưa."
Sau lưng đột nhiên có người nói chuyện, Thẩm Khê che lại ngực an ủi, một hồi lâu mới mở miệng.
"Cậu vì sao muốn đưa ảnh chụp cho mình ?"
"...lỡ rửa nhiều mấy tấm"
Thẩm Khê tức khắc trưng lên gương mặt tươi cười, vừa đi một bên vừa biểu đạt lòng biết ơn.
"Kia thật là cảm ơn cậu! Mình vừa lúc muốn rửa làm kỷ niệm"
Từ Triệt "ừ" một tiếng, sau khi trở lại lớp mới phát hiện lòng bàn tay ướt dầm dề.
Không nói gì nhìn bàn tay mướt mồ hô vài giây, trong lòng toát ra chính mình thật là điên rồi mới có thể nói cho Thẩm Khê ý tưởng, đồng thời cũng ẩn nhẫn sinh ra một tia chờ mong.
Thẩm Khê có hay không đoán được mình đối cô có hảo cảm?
Một tường chi cách vách Thẩm Khê không biết Từ Triệt có nhiều phiền não như vậy, biết được lễ vật được chủ nhân ưng ý gánh nặng lập tức biến mất hầu như không còn, nghĩ giữa trưa lấy về cho Tống Tử Hoành xem, còn nghĩ đến mua ít đồ vật đáp lễ.
Đến nỗi mua cái gì đáp lễ thì nói sau, hiện tại mãn đầu óc của cô đều là viễn cảnh Tống Tử Hoành khi nhìn ảnh chụp sẽ khen cô như thế nào, dù sao cô trên ảnh cũng rất xinh đẹp nha... .
Thẩm Khê cực hạn không biết xấu hổ thầm nghĩ.
Ai ngờ, trong văn phòng nam nhân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ngưng trọng nhìn mớ ảnh chụp trên bàn, biểu tình nhìn không ra là vui hay giận.
"Anh rể, sao còn không khen em? "
Thẩm Khê đứng lên, tay ấn ở trên mặt bàn.
"..."
Là, Thẩm Khê - nữ nhân của mình tất nhiên đáng khen ngợi, nhưng mà cùng nam sinh khác đứng cung khung ảnh, còn mặc đồng phục như áo tình nhân , Tống Tử Hoành cảm thấy chính mình khổ mà không nói nên lời.
"Khê Khê a, anh đem góc hình của tên nhóc kia cắt đi được không? "
Đúng vậy, Thẩm Khê còn hướng Tống Tử Hoành đem ảnh chụp nâng lên.
" cắt đi sẽ rất khó coi, một ảnh chụp nguyên vẹn bị cắt đi trông rất kỳ quái"
Tống Tử Hoành bất đắc dĩ, đem ảnh chụp bỏ vào ngăn kéo, tính toán chờ Thẩm Khê hồi trường học lại lấy giấy dán giấy che lại hình Từ Triệt
"Muốn về túc xá ngủ trưa hay là ở chỗ này?"
"Anh đi đâu?"
"Ạnh có công tác."
"Em ở đây bồi anh"
Thẩm Khê thông minh chuyển đến ghế dựa, ngồi vào bên cạnh hắn.