Ban nãy, Tạ Thu Dung vừa ra khỏi cổng Thượng cung cục định đến chỗ ta thì bị Doãn Hi chặn lại, hỏi đùa: "Tiên tử này, nàng có còn nhớ tiểu sinh chăng?"
Ngày trước, để tạo dựng thanh danh cho Tạ Thu Dung, đại phu nhân của nàng từng dẫn nàng đến dự yến tiệc của không ít nhà quan lại quyền quý. Lần đầu tiên Tạ Thu Dung chạm mặt Doãn Hi có lẽ là trong đại thọ của Doãn lão phu nhân. Năm ấy, Tạ Thu Dung mười lăm tuổi còn Doãn Hi đã hai mươi lăm, thê thiếp cũng đầy đàn rồi. Thiên hạ đồn đại rằng, từ khoảnh khắc đầu tiên Doãn đại công tử nhìn thấy vị tiểu thư trẻ tuổi nhà họ Tạ, hắn đã thề đời này nhất định phải lấy được nàng.
Từ đó về sau, yến tiệc nào có Tạ Thu Dung thì cũng sẽ có Doãn Hi. Hắn thường lựa lúc Tạ phu nhân không đề phòng mà lân la đến gần Tạ Thu Dung tìm cớ trò chuyện. Doãn Hi hào hoa phong nhã có thừa, chẳng biết đã câu mất trái tim bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ. Ấy thế mà dù cho hắn có dùng bao nhiêu lời đường mật, Tạ Thu Dung cũng chỉ đáp lời cho có lệ, ngay cả nụ cười cũng khách sáo chứ chẳng có bao nhiêu phần vui vẻ. Thứ gì càng khó đạt được, người ta sẽ càng khao khát. Doãn Hi cũng vì vậy mà càng lúc càng si mê Tạ Thu Dung. Chỉ tiếc Tạ Thu Dung chẳng hề có chút tư tâm nào với Doãn Hi, ngay cả mặt hắn cũng chẳng nhớ nổi, bèn lắc đầu đáp: "Thị vệ đại ca, chắc là nhận nhầm người rồi."
Doãn Hi như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau lòng nói: "Tiểu Tạ, muội thực không nhận ra ta ư?"
Trên đời này chỉ có một người gọi Tạ Thu Dung là Tiểu Tạ. Vì vậy, nàng vừa nghe liền nhớ ra ngay. Nàng kinh hãi nhìn Doãn Hi từ đầu đến chân: "Doãn đại công tử?"
Doãn Hi trong trí nhớ của Tạ Thu Dung là một tên bạch diện thư sinh mặt hoa da phấn, ăn vận xa hoa, nào có chút gì giống với người trước mặt đâu? Đại nội thị vệ phân chia cấp bậc rõ ràng. Doãn Hi mới gia nhập đương nhiên phải vào hàng thấp nhất. Làm thị vệ phải thường luyện tập võ nghệ, lại còn phải đội nắng đi tuần. Nước da thư sinh trắng trẻo của Doãn Hi đen sạm đi, trên người hắn khoác lên thêm một bộ y phục thị vệ may từ vải thô, thay đổi nhiều như thế khó tránh làm cho Tạ Thu Dung hoảng sợ.
Doãn Hi thấy Tạ Thu Dung nhận ra mình thì vui lắm. Hắn mặt dày tiến lại gần nàng, cười nói: "Tiểu Tạ, Hi ca ca tìm muội thực là cực khổ quá..."
Doãn Hi chơi bời lêu lỏng hơn ba mươi năm, không ngờ lại có thể vì Tạ Thu Dung mà tự nguyện vào cung chăm chỉ làm thị vệ. Doãn thị lang nhất định là đang mừng rỡ bái tạ tổ tiên. Ban đầu, Tạ Thu Dung thấy Doãn Hi đến tìm mình, cứ sợ chuyện dì nàng hại hắn thân bại danh liệt đã lộ ra ngoài. Nhưng nói qua đôi câu, thấy Doãn Hi vẫn vô tư đùa giỡn như trước, có lẽ vẫn chưa biết gì. Tạ Thu Dung yên tâm rồi, bèn bỏ đi luôn.
Đang trút dở tâm tình mà người trong mộng lại quay lưng đi mất, Doãn Hi chưng hửng, vội vã tóm lấy tay áo Tạ Thu Dung gọi Tiểu Tạ. Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tạ Thu Dung.
Tạ Thu Dung không phải một nữ tử nhu nhược. Ngày xưa nàng miễn cưỡng chuyện trò cùng Doãn Hi chẳng qua là vì nể mặt gia tộc hai bên. Giờ đây, nàng đã tách khỏi Tạ phủ, thể diện gia tộc chẳng còn can hệ gì đến nàng, tất nhiên không cần tự làm khó mình nữa. Nàng hất tay Doãn Hi ra, lạnh lùng nói:
"Doãn đại công tử, lâu ngày không gặp, công tử có điều chưa biết. Ta bây giờ là thượng nghi ở Thượng cung cục. Sau này, công tử gặp ta chỉ cần hành lễ một tiếng Tạ thượng nghi là được. Còn nữa, ta là nữ quan tam phẩm, còn công tử mới vào làm thị vệ, phẩm hàm còn chưa có. Xét theo cung quy, trừ phi là ta bắt chuyện công tử trước, còn không thì công tử không được phép lên tiếng hỏi ta, càng không được lôi kéo cản đường ta. Nể tình công tử mới đến chưa hiểu chuyện, ta bỏ qua cho công tử lần này. Nếu sau còn tái phạm, đừng trách ta không nương tay."
Tạ Thu Dung giáo huấn Doãn Hi một thôi một hồi, xong liền đi thẳng đến Cẩm Tước cung, trong lòng vẫn còn tức tối.
Tạ Thu Dung nghiến răng nghiến lợi:
- Tên Doãn Hi đó còn dai hơn đỉa. Ta đã trốn hẳn vào hoàng cung rồi mà hắn vẫn tìm vào cho được.
Ta phì cười, chọc chọc ngón tay lên gò má trắng mịn của nàng:
- Tiểu Tạ à... chẳng qua vì ngươi quá xuất chúng đó... khiến cho Hi ca ca ngày nhớ đêm mong...
Tạ Thu Dung trừng mắt nhìn ta:
- Đừng có gọi ta như thế, ghê chết đi được!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ta thôi không chọc ghẹo nàng nữa, đổi giọng nghiêm túc:
- Có cần ta thỉnh cầu hoàng thượng đuổi hắn đi không?
Tạ Thu Dung thở dài, hai vai rũ xuống:
- Dù sao hắn cũng chưa phạm tội gì, không thể tùy tiện đuổi đi được. Chớ để kẻ khác bắt tội ngươi ỷ sủng sinh kiêu.
Ta vỗ nhẹ lên vai Tạ Thu Dung:
- Đừng sợ, nếu hắn dám làm càn với ngươi thì ngươi cũng không cần nể mặt tổ tông nhà hắn, cứ đá vào chỗ kia của hắn một cái thật đau rồi về đây báo cho ta biết. Ta nghe Lý Thọ nói bên Nội Thị Giám dạo này đang thiếu người, tin rằng sẽ vui vẻ thu nhận Doãn Hi thôi.
Tạ Thu Dung bật cười, huých vào người ta một cái:
- Đa tạ hiền phi nương nương.
Ta nghĩ dù sao cũng là đất dưới chân thiên tử, Doãn Hi sẽ không dám làm càn cho nên cũng không mấy để tâm. Hai người chúng ta cứ cho rằng Doãn Hi đã quen chơi bời, tới khi không chịu khổ nổi nữa thì sẽ tự động rút lui không đeo bám Tạ Thu Dung nữa. Có ai ngờ được, tên công tử đào hoa năm ấy lại có thể vượt qua không biết bao nhiêu gian khổ, kiên trì đeo bám nàng đến tận mấy chục năm sau.
Dưới sự sắp xếp của hoàng hậu, thọ yến mừng sinh thần thứ mười chín của hoàng đế diễn ra êm đẹp đúng theo quy củ, không có gì đáng nói. Thời gian này, hoàng hậu sát khí đằng đằng, thành thử phi tần thảy đều cố gắng giữ đúng bổn phận, chỉ sợ chọc giận nàng thì oan mạng. Đầu tháng mười, trời đã bắt đầu se lạnh nhưng chẳng ai dám ngủ nướng thêm chút nào. Từ sớm tinh mơ, tất cả đã tề tựu đông đủ ở đại điện Triêu Lan cung chờ hoàng hậu đến. Nguồn vui duy nhất của chúng phi chỉ còn mỗi cuộc chiến giành chỗ ngồi của Tô Nhược và Dương Ngọc Huệ.
Nay, Tô Nhược lẫn Dương Ngọc Huệ cùng thuộc hàng ngũ phẩm, đương nhiên phải ngồi cạnh nhau. Nhưng ở đây, ghế ngồi thể hiện địa vị cao thấp, chỉ cách một cái ghế thôi đã khác biệt rất nhiều. Tuy cùng đồng một cấp, nhưng sung dung vẫn đứng trước sung hoa. Dương Ngọc Huệ xuất thân thế gia, vào cung đã lâu, lại lớn tuổi hơn Tô Nhược. Về lí mà nói, chỗ cao hơn đương nhiên thuộc về Dương Ngọc Huệ. Chỉ tiếc Tô Nhược chẳng phải người thích nói đạo lý. Nàng ta viện cớ rằng anh hùng chẳng luận xuất thân. Ở nơi hậu cung, người nào đắc sủng hơn thì cao quý hơn. Dương Ngọc Huệ thất sủng từ lâu, không thể xếp trên nàng ta được. Lúc trước Dương Ngọc Huệ từng ỷ vào địa vị mà nhục mạ Tô Nhược giữa nơi đông người. Tô Nhược lòng dạ nhỏ mọn, sao có thể bỏ qua cho Dương Ngọc Huệ? Hai người không ai nhường ai, cứ thế tranh nhau hết ngày này sang ngày khác. Hôm nay, cung nhân Triêu Lan cung vừa mở cửa điện đã thấy Tô Nhược lót tót chạy vào trong giành chỗ. Dương Ngọc Huệ đến chậm, thấy Tô Nhược ung dung ngồi vắt chân ở chỗ của mình thì giận lắm, không nhịn được mắng:
- Tiện nhân này, ngươi nhất định muốn chống đối với ta sao?
Tô Nhược chẳng chịu thua, cong cớn cãi lại:
- Ta ngồi ở chỗ của ta, liên quan gì đến ngươi? Nói cho ngươi biết, ta là người của hoàng thượng. Ngươi mắng ta là tiện nhân, cũng là mắng hoàng thượng!
Xưa nay Dương Ngọc Huệ nào phải người ăn nói khôn ngoan. Nàng ta há họng mắc quai, càng lúc càng tức tối:
- Đồ không có giáo dưỡng! Ngươi đừng nói càn! Có đứng dậy không thì bảo?!
Tô Nhược dương dương tự đắc, vênh mặt vỗ vỗ vào đùi mình khiêu khích:
- Ta cứ không đứng dậy đấy, ngươi có giỏi thì lại đây mà ngồi...
Chẳng ngờ, Dương Ngọc Huệ giận quá mất khôn, không đợi Tô Nhược nói xong đã nhào tới ngồi hẳn lên đùi Tô Nhược:
- Ngươi bảo ta ngồi? Ta ngồi cho ngươi xem!
Dương Ngọc Huệ là nữ tử thế gia, đâu ai nghĩ nàng ta lại dám thất thố làm càn như thế. Tô Nhược cũng hoảng hồn la oai oái:
- Tránh ra! Ngươi mới là đồ không có giáo dưỡng! Mau tránh khỏi người ta!
Dương Ngọc Huệ bình thường cũng có chút đầu óc nhưng một khi đã nổi cơn rồi thì không có gì là không dám. Tô Nhược càng cố đẩy nàng ta xuống, nàng ta càng bám chặt lấy Tô Nhược:
- Chỗ của ta, ta cứ ngồi... Ngươi thích thì tự đi mà tránh!
Cảnh tượng trước mắt thực sự không ra thể thống gì. Không có mặt hoàng hậu, chúng phi ai nấy đều cười nghiêng ngả. Liễu Yến Yến nghiêng đầu cười nói với Minh Du:
- Hậu cung bỗng có hai con khỉ mua vui, thực là tốt!
Minh Du không bình luận gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười.
Ta thở dài trong lòng. Hai con khỉ kia, khổ nỗi có một con là khỉ nhà ta. Ta không muốn nhiều lời cũng không được, đành lên tiếng nói với Tô Nhược:
- Tô sung hoa, đừng ồn ào nữa.
Từ lần bị hoàng đế chấn chỉnh, Tô Nhược có vẻ nể sợ ta hơn. Nhưng bấy giờ nàng ta đang hăng máu chiến đấu với Dương Ngọc Huệ, lời của ta thực không lọt nổi vào tai. Hai người đương giằng co quyết liệt thì có tiếng thái giám thông báo:
- Hoàng hậu nương nương giá đáo!
Hoàng hậu thong thả bước vào, đúng lúc bắt gặp tình cảnh trớ trêu: Dương Ngọc Huệ ngồi trên đùi Tô Nhược, hai tay ôm nàng ta cứng ngắc, còn Tô Nhược thì đang nghiến răng nghiến lợi cố gỡ Dương Ngọc Huệ ra.
Hoàng hậu chớp mắt nhìn hai người kia, khóe môi vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Tô sung hoa và Dương sung dung nếu có việc riêng thì cứ ra ngoài cùng nhau giải quyết, chớ làm loạn ở chỗ bản cung.
Dương Ngọc Huệ sợ điếng người, đứng phắt dậy lắc đầu lia lịa:
- Thần thiếp không có việc gì cả.
Hoàng hậu liếc nhìn Dương Ngọc Huệ, sắc mặt lộ sự chán ghét:
- Đã không có việc gì, sung dung còn đứng đó làm chi?
Dương Ngọc Huệ run bắn, vội vàng ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Tô Nhược. Còn Tô Nhược, tuy rằng nàng ta không dám nhìn lên nhưng trên môi đã xuất hiện một nụ cười tự đắc.
Cuộc vui ngắn ngủi qua đi, đại điện lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng thường nhật. Ta cúi đầu lặng lẽ dùng điểm tâm, chỉ mong mau đến lúc trở về nhà. Tô Nhược càng lúc càng quá đáng. Dương Ngọc Huệ dù có thảm bại thế nào thì phụ thân nàng ta vẫn là Hình bộ thượng thư. Hoàng đế có không ân sủng nàng ta cũng sẽ không để nàng ta chịu thiệt thòi mãi. Không chừng qua một thời gian ngắn nữa, khi thái hậu nguôi giận, hoàng đế sẽ lại tìm cách từ từ nâng đỡ Dương Ngọc Huệ cho đẹp lòng Dương thượng thư. Chỉ sợ sau này nàng ta đứng vững chân rồi lại kiếm cớ đổ vấy tội quản giáo không nghiêm cho ta. Tô Nhược lúc nào cũng biết cách làm khổ ta. Có lẽ kiếp trước ta không nợ tiền thì cũng nợ tình Tô Nhược.
Triêu Lan cung xưa nay chưa từng thiếu món ngon vật lạ. Ngày hôm nay, ngoài các món bánh trái thông thường còn có thêm một món canh gà, nghe nói là do Ti Thiện phòng vừa nghiên cứu ra cách chế biến mới nên mang đến cho chúng phi cùng dùng thử. Ta nếm thử một muỗng, cảm thấy không có gì đặc sắc. Thế nhưng hoàng hậu mở miệng khen ngon, những người khác cũng phải hớn hở bưng lên ăn. Dù sao cũng không tốn bạc nên ta quyết định cứ ăn nhiều một chút.
Ta đương ăn lưng nửa chén, đột nhiên nghe tiếng Tiệp Tuyết hoảng hốt:
- Tỷ tỷ làm sao vậy?!
Ngoảnh sang chỗ nàng, ta liền bắt gặp một khung cảnh đặc sắc.
Minh Du một tay che miệng, một tay tự vuốt ngực mình, khe khẽ đáp:
- Không sao...
Tiệp Tuyết lo đến tái mặt, vội lấy khăn tay đưa cho Minh Du:
- Tỷ tỷ hay là gọi thái y đi... Dạo này muội thấy tỷ xanh xao lắm...
Nhìn kỹ lại, ta mới nhận ra trên vạt váy của Minh Du ướt một mảng, hình như là canh gà ăn vào lại nôn ngược trở ra.
Nghe đến thái y, sắc mặt Minh Du liền hóa thành kì quái. Nàng lắc đầu, dường như muốn bảo Tiệp Tuyết đừng làm ầm ĩ, chẳng ngờ vừa mở miệng định nói chuyện thì lại thấy lợm giọng, phải che miệng nôn khan mấy tiếng.
Bấy giờ, có muốn không ầm ĩ cũng không được. Người trong điện đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Lòng ta hơi phấn chấn. Kịch hay có lẽ đã mở màn rồi.