Tiểu Phúc Tử quýnh quáng như thế thực ra cũng có cái lí của hắn. Hoàng đế đến sớm hơn thường lệ, vừa vào phòng ta ngồi đợi chưa ấm chỗ đã nghe Tô Nhược cầu kiến bên ngoài. Hoàng đế chẳng muốn rời đi nhưng thấy Tô Nhược khẩn thiết quá, cực chẳng đã phải di giá sang Đông viện ngồi với nàng ta một chút. Vốn dĩ chỉ định trò chuyện giải khuây trong lúc đợi ta trở về, không ngờ ta về đã nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng hoàng đế quay lại.
Ngọc Thủy sốt ruột lắm. Nàng cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, ngóng sang hướng Đông viện mãi:
- Chủ nhân, chúng ta phải làm thế nào đây? Có khi nào hoàng thượng sẽ nghỉ lại bên đó không?
Ngọc Nga lắc đầu, cẩn thận châm thêm nước nóng vào ấm trà:
- Không đâu. Hoàng thượng đối với chủ nhân rất tốt, người nhất định không làm mất mặt chủ nhân như thế. Dù có muốn sủng hạnh Tô uyển nghi cũng sẽ để hôm khác triệu đi mới phải. Ngay cả Phong tiệp dư cũng chưa từng được hoàng thượng nghỉ lại nữa là.
Ta chống cằm, chỉ yên lặng nhìn bàn thức ăn đang nguội dần trước mặt.
Ngọc Thủy thấy ta không nói năng gì nên càng thêm lo lắng.
Tiểu Phúc Tử hồi hộp cắn móng tay, tự trách:
- Đều tại nô tài chậm chạp quá mới để hoàng thượng bị hồ ly câu mất!
Ngọc Nga nhéo mũi hắn một cái, miệng mắng nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ hài lòng:
- Cẩn thận mồm miệng!
Chỉ tiếc, gọi Tô Nhược là hồ ly thì hóa ra xem thường hồ ly quá. Hoàng đế có cả một hậu cung xuân sắc ngập tràn, hoa phương bắc, ngọc phương nam chẳng thiếu một ai. Muốn làm hồ ly mị chủ thì chí ít phải có dung mạo cỡ Phong Thể Minh hay Liễu Yến Yến chứ. Người như Tô Nhược lại có thể giữ chân hoàng đế, không biết đã làm ra chuyện xấu xa gì.
May cho Tiểu Phúc Tử, hắn chưa kịp cãi lại đã nghe tiếng bước chân nặng nề dồn dập từ xa vọng đến. Một lát sau, Lý Thọ rụt rè xuất hiện nơi ngưỡng cửa:
- Bẩm hiền phi nương nương...
Ta trông thấy Lý Thọ, nghĩ hoàng đế muốn chuyển lời nên vội nói ngay:
- Lý công công đấy à? Vào đây ngồi rồi có gì từ từ nói. Tiểu Phúc Tử, còn không mau kéo ghế mời Lý công công?
Trên mặt Lý Thọ lộ ra vẻ khó xử, hắn xoa xoa hai bàn tay béo tròn, chậm chạp nói:
- Không cần đâu ạ... Chỉ là có chút việc, nô tài nghĩ nên báo cho nương nương biết...
Xem ra không phải truyền thánh ý mà là hắn tự ý đến đây. Lý Thọ đối với ta cũng thực có lòng. Ta mỉm cười bình thản đáp:
- Lý công công có gì cứ nói, không phải e ngại.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lý Thọ nheo nheo đôi mắt như hai hạt đậu, dường như đang cố lựa lời để ta khỏi nổi giận:
- Số là... Hoàng thượng vốn định đến sớm để dùng cơm tối với nương nương, nhưng nương nương đi vắng... sau đó Tô uyển nghi lại khăng khăng mời hoàng thượng sang Đông viện ngồi chơi. Hoàng thượng nể tình Tô uyển nghi nên mới qua đó, nhưng... nhưng không hiểu sao mới ngồi một chút đã ngủ thiếp đi rồi... Nô tài thấy hoàng thượng vẫn đang ngủ say, có lẽ hôm nay sẽ phải nghỉ lại bên đó nên muốn đến thông báo để nương nương khỏi chờ đợi...
Mới ngồi một chút đã ngủ thiếp đi? Bình thường hoàng đế đâu phải người dễ ngủ như vậy?
Ta ngước nhìn Lý Thọ:
- Phải chăng đêm qua hoàng thượng đọc tấu chương quá khuya, dẫn đến thiếu ngủ chăng?
Lý Thọ lắc đầu:
- Không đâu ạ. Giữ gìn long thể là điều quan trọng nhất. Đàm đại nhân mỗi ngày đều bắt hoàng thượng đi ngủ rất sớm. Hoàng thượng tuy vẫn lén giấu tấu chương trên giường nhưng cũng chỉ đọc thêm một lát thôi. Chúng nô tài tuyệt không dám để hoàng thượng thiếu ngủ đâu.
Hai bàn tay ta bỗng chốc lạnh buốt. Ta dời mắt xuống bàn thức ăn trước mặt, để hàng mi dài che đi cơn giận đến lạnh người này, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười hờ hững:
- Đa tạ Lý công công nhắc nhở. Công công cũng nên trở về Đông viện hầu hạ hoàng thượng thôi.
Lý Thọ rùng mình, rụt cổ nói tuân lệnh rồi chạy đi mất dạng.
Tiểu Phúc Tử rón rén đặt tay lên vai ta, khẽ nói:
- Chủ nhân đừng buồn. Hoàng thượng nhất định không cố ý đâu...
Cả Ngọc Thủy cũng trở nên ủ dột. Chỉ có Ngọc Nga mím chặt môi giận dữ, ánh mắt lạnh lùng quét về hướng Đông viện:
- Có vẻ như lần trước chủ nhân nhẹ tay quá rồi. Chép phạt mười lần cũng chẳng khiến đầu ả thấm được chút Nữ Huấn nào. Dám bày cả trò này với hoàng thượng, chán sống rồi sao?
Ta hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay cũng dần dần ấm lại, thản nhiên so đũa ăn cơm tối.
Ngọc Nga nhìn ta trong chốc lát rồi lặng lẽ đi chuẩn bị nước. Ta ăn no xong liền súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, cởi bớt áo ngoài, thẳng tiến giường ngủ. Đêm nay đến phiên Ngọc Nga ngủ lại cùng ta. Nàng khép cửa rồi kiểm tra then cài cẩn thận, đang định cúi đầu thổi nến thì ta cất tiếng ngăn lại:
- Cứ để như thế đi.
Nói rồi, ta mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một mảnh vải tối màu, xé làm đôi đưa Ngọc Nga một nửa. Nửa còn lại ta cột ngang mắt mình, sau đó trùm chăn ngủ thẳng.
Đêm hôm ấy, Ngọc Nga giữ nến cháy đến tận khi mặt trời mọc mới thôi.
Ngọc Thủy thường dậy sớm sắp xếp mọi việc trong cung, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sợ lắm. Mãi đến khi nàng thấy ta thức dậy sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong trẻo, rõ ràng là bộ dạng của một kẻ ăn no ngủ kĩ mới thở phào nhẹ nhõm:
- Chủ nhân làm nô tỳ lo quá.
Ta xua tay cười:
- Có lo thì lo cho Ngọc Nga ấy, đêm qua chỉ khổ nàng ấy phải thức canh đèn, chẳng ngủ sâu được.
Ngọc Nga ngáp dài một tiếng, cười cười đáp:
- Hôm nay ngủ bù là được.
Nàng vừa nói vừa luôn tay giúp ta trang điểm. Đầu tiên dùng phấn đen vẽ mày thoa một lớp thật mỏng dưới bọng mắt, sau đó mới phủ phấn ngọc trai lên toàn khuôn mặt, thoạt nhìn chẳng khác nào kẻ vừa thức trắng một đêm. Y phục cũng chọn màu lục nhạt từ trên xuống dưới, quả nhiên tăng thêm mấy phấn mệt mỏi hốc hác. Ta ngắm nhìn mình trong gương, chẳng hiểu sao vẫn thấy quá tươi vui, bèn rũ vai xuống một chút rồi mới vừa ý khoác tay Ngọc Thủy đi Triêu Lan cung thỉnh an hoàng hậu.
Hôm nay là một ngày náo nhiệt ở hậu cung.
Thân là chủ vị một cung, hoàng thượng vốn đến chỗ mình lại bị một phi tần dưới quyền kéo đi mất, nỗi nhục nhã này thực khó có gì sánh nổi. Hơn hai tháng nay chúng phi đã phải ngậm đắng nuốt cay nhìn ta độc sủng hậu cung, bây giờ chớp được cơ hội hiếm có thế này, không ai là không tranh thủ cười nhiều một chút. Đại điện Triêu Lan cung vì vậy từ sớm đã kín người ngồi.
Người đầu tiên lên tiếng không ai khác ngoài Dương Ngọc Huệ chua ngoa:
- Ô, hôm nay hiền phi nương nương đến sớm thật!
Chúng phi theo lời Dương Ngọc Huệ lục đục đứng dậy thỉnh an. Ta nhanh chóng cho tất thảy bình thân rồi ủ rũ tiến về chỗ ngồi của mình.
Liễu Yến Yến chưa đợi ta ngồi xuống đã nhếch môi cười nhạo:
- Hiền phi nương nương, khí sắc của nương nương hôm nay sao lại tệ như vậy?
Chả mấy khi được nghe Liễu Yến Yến gọi hai tiếng nương nương, có thể thấy tâm tình của nàng ta hiện giờ vô cùng tốt. Ta cười khan, đáp:
- Đa tạ thục phi quan tâm, đêm qua ngủ không được ngon lắm...
Triệu Lam Kiều cũng chẳng chịu thua, nàng ta bật cười khúc khích:
- Ngủ không ngon ư? Sợ là nương nương chẳng ngủ được chút nào ấy chứ. Nếu đổi lại là thần thiếp, chỉ sợ đã hổ thẹn đến ngã bệnh rồi.
Lời này nói ra rất hợp lòng người, phần lớn các phi tần trong điện đều kín đáo che miệng cười thầm. Chỉ có Tiệp Tuyết dường như không nhịn nổi mà suýt bật cười thành tiếng, nhưng lại bị Minh Du lườm một cái nên đành cố cắn môi nén lại.
Đến lúc này, Trịnh Vân Anh đã nổi nóng lắm rồi. Muội ấy nhìn thẳng vào Triệu Lam Kiều, chẳng e dè mà nói:
- Đêm hè thời tiết oi nóng, khó ngủ một chút thì đã sao? Chẳng lẽ đức phi nương nương mỗi lần không ngủ được đều cảm thấy hổ thẹn rồi ngã bệnh?
Triệu Lam Kiều chẳng ngờ Trịnh Vân Anh dám chọc thẳng vào nàng ta như vậy, trợn mắt hỏi:
- Bản cung đang nói chuyện với hiền phi, chỗ nào cho ngươi xen vào?
Ta biết Triệu Lam Kiều muốn dùng địa vị trấn áp người khác, cũng chẳng muốn tuồng hay mình dựng khiến Trịnh Vân Anh bị liên lụy, đành cười yếu ớt:
- Thôi, bản cung ngủ không đủ, bây giờ nhức đầu lắm. Các vị tỷ muội coi như nể mặt bản cung, đừng tranh cãi nữa.
Trịnh Vân Anh giận lắm nhưng vẫn nghe lời ta dừng lại. Triệu Lam Kiều còn bận thưởng thức sự khổ sở tiều tụy trên mặt ta nên cũng chẳng nhiều lời thêm. Chỉ có Dương Ngọc Huệ là không biết đủ:
- Ở chỗ thần thiếp có dư một ít nến loại đặc biệt, dùng thắp được lâu gấp đôi nến thường. Nếu nương nương thích chong đèn cả đêm như thế, chi bằng để thần thiếp đưa sang chỗ người một ít...
Khi trước ta không chấp cái miệng thối của Dương Ngọc Huệ chẳng qua vì nể hoàng hậu. Giờ hoàng hậu đã xa cách với ta rồi, ta cần gì phải kiêng dè một kẻ đầu to não bé như nàng nữa? Dù sao trong mắt các nàng, ta chẳng những đã bắt đầu bị hoàng đế chán ghét mà còn để người trong cung ngang nhiên đoạt mất long ân, nhục nhã không để đâu cho hết, nếu không nổi giận một chút thì quá kì lạ.
- Lạ thật, đêm qua trước khi đi ngủ bản cung đã kiểm tra kĩ gầm giường, rõ ràng đâu có nhìn thấy quý cơ muội muội? Cớ sao bản cung thổi nến giờ nào muội muội lại tường tận thế?
Lúc này chẳng ai nhịn cười nổi nữa. Một tràng cười giễu cợt giòn giã vang lên khiến mặt Dương Ngọc Huệ tái cả đi. Xưa nay nàng móc mỉa ta đã quen nhưng chưa từng bị ta đáp trả. Nay bỗng nhiên phải nhận lấy một cú phản đòn bất ngờ, nàng cứng họng không đáp nổi lời nào:
- Thần thiếp...
Ta chẳng đợi nàng nói hết câu, lập tức dứt điểm:
- Quý cơ muội muội trữ nhiều nến tốt như thế, chắc hẳn là do buổi đêm thường phải đốt rất nhiều. Chi bằng muội muội cứ để dành lại đi, dù sao tương lai vẫn còn phải dùng đến dài dài.
Đồng sử đã ghi chép rành mạch, nhiều tháng nay thẻ bài của Dương Ngọc Huệ vẫn chưa được hoàng đế chạm vào. Giờ nàng ta lại ba hoa về loại nến quái quỷ kia, chẳng phải tự nhận thánh sủng chỗ mình đã phai nhạt nên hàng đêm phải vò võ chong đèn sao? Bản thân như thế còn dám đi mỉa mai người khác, cái đầu của nàng đúng thật chỉ dùng để cài trâm.
Dương Ngọc Huệ trừng mắt nhìn ta, đang định mở miệng cãi cố thì thanh âm trong trẻo của Xuân Linh cất lên:
- Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Hoàng hậu vừa tới, đám phi tần khi nãy đang khua môi múa mép bỗng nhiên im thin thít. Ta cụp mắt xuống ra chiều tủi thân, dù sao đã diễn khổ nhục kế thì phải diễn cho tròn. Chỉ là ta không ngờ, rắc rối này chưa qua đã có rắc rối khác đổ ập xuống...