Một tô canh của Tô Nhược khiến lòng ta đau xót mãi không thôi. Dựa vào bổng lộc uyển nghi lục phẩm của nàng ta, cho dù mười năm không ăn cơm cũng chẳng đổi được một tô Phúc Lộc Thọ Toàn. Đây là chuyện rõ như ban ngày, nhà bếp không thể không biết, lẽ nào lại để Tô Nhược tùy tiện như vậy? Quả nhiên hỏi ra mới hay, lá gan của Tô Nhược to hơn ta tưởng rất nhiều.
Chẳng biết nàng ta nghe được ở đâu tin thánh giá ghé Cẩm Tước cung, bèn chạy ngay đến nhà bếp sai người nấu gấp món này tiếp đãi hoàng đế. Bếp trưởng hỏi lại mấy lần, Tô Nhược vẫn cứ ỡm ờ không chịu nói rõ, chỉ bóng gió rằng đấy là ý của ta, còn dọa bọn họ nếu làm hỏng chuyện sẽ bị phạt nặng. Thánh giá sắp đến nơi, cách nấu Phúc Lộc Thọ Toàn lại cầu kỳ phức tạp, không làm ngay chắc chắn không kịp. Nhà bếp không có thời gian đi xác minh, cũng chẳng ai ngờ Tô Nhược lại dám nói dối trắng trợn như vậy nên mới xuất hiện một màn tình cảm thắm thiết kia. Mãi tới lúc bị ta tra hỏi, đám trù sư mới tá hỏa biết mình bị gạt, người nào người nấy tái mặt liên tục dập đầu tạ tội. Thẳng thắn mà nói thì cũng đâu phải lỗi của bọn họ, có phạt cũng vô ích. Biết vậy nên ta chỉ căn dặn họ sau này phải tuyệt đối cẩn thận, lệnh của ta nếu không phải do Ngọc Nga, Ngọc Thủy hoặc Tiểu Phúc Tử đích thân truyền xuống thì không được làm theo. Chỉ tức một nỗi là chuyện đã rồi, ta sợ ảnh hưởng đến đại sự của hoàng đế nên dẫu giận Tô Nhược đến mấy cũng không thể làm lớn chuyện. Vả lại, chính hoàng đế đã mở miệng khen thưởng hành động của Tô Nhược, ta mà cố tình trách phạt nàng thì lại mang tiếng nhỏ nhen, rốt cuộc cũng chẳng được yên thân.
Hoàng đế quả không phụ tấm lòng dối trên gạt dưới của Tô Nhược. Ngay sáng sớm hôm sau, từ Cát Tường điện đã đưa đến mấy cuộn tơ lụa tặng đích danh cho Tô uyển nghi. Tơ lụa Kim thành không thể sánh bằng tơ lụa Phong tộc hay phường dệt Cẩm Hoan, nhưng chung quy vẫn là thứ xa xỉ đối với một phi tần lục phẩm. Chắc Tô Nhược sợ bị ta tham ô mất nên chưa gì đã ba chân bốn cẳng cùng Ngọc Lăng khiêng trọn đống tặng phẩm về phòng. Theo luật ngầm ở hậu cung, phi tần lần đầu lĩnh thưởng không thể thiếu lễ với cung chủ và các phi tần khác trong cung. Đương nhiên người làm cung chủ không màng đến những thứ nhỏ nhặt này, quy định kia chỉ là để tỏ lòng kính trọng mà thôi. Thời gian qua Tô Nhược nghe ngóng được không ít thứ ở trong cung, nhưng quy tắc xử sự quan trọng như vậy lại không biết. May cho nàng ta là ta vốn không coi trọng tiểu tiết, Phong Thể Minh và Bạch Diệu Hoa lại càng không để tâm. Chứ đổi lại ở nơi khác, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngay lập tức.
Nhưng ta chẳng để Tô Nhược trong lòng quá lâu, vì những ngày này, người mà ta cần quan tâm hơn cả là Tương Huyền.
Sau khi ta xin Cao Bối Châu cho mượn người, mỗi ngày đều dặn Ngọc Nga tới hối thúc. Đến hôm nay là ngày thứ ba, Tương Huyền không trốn tránh được nữa, đành ôm thùng kim chỉ đến Cẩm Tước cung chịu trận.
Lúc Tương Huyền đến, ta vừa mới ngủ dậy không lâu. Ta lười nhác để Ngọc Nga và Ngọc Thủy chải tóc trang điểm, tiện thể gọi nàng vào phòng gặp mặt.
- Nô tỳ Tương Huyền bái kiến hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!
Tương Huyền đặt thùng kim chỉ sang một bên, trịnh trọng khấu đầu hành lễ với ta.
Ta liếc Tương Huyền một cái, chưa vội cho nàng đứng lên, mỉa mai nói:
- Thượng nghi chắc là bận rộn lắm. Mấy hôm nay không thấy thượng nghi ghé thăm tệ xá, bản cung cứ nghĩ không mời nổi ngươi rồi chứ.
Tương Huyền vờ như không nghe ra ẩn ý của ta, cười xởi lởi:
- Ti Chế phòng đúng là công việc bộn bề, nhưng nô tỳ nào dám trễ nải việc ở Cẩm Tước cung. Vừa ngơi tay một chút là nô tỳ lập tức tới phụng mệnh ngay đó ạ.
Ta cũng cười theo:
- Thế thì tốt quá. Chỗ bản cung có vài bộ y phục chưa được ưng ý, phải phiền Tương thượng nghi một chút rồi.
Nói đoạn, ta quay sang giục Ngọc Thủy:
- Nhanh tay lên, chớ để Tương thượng nghi đợi lâu!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ngọc Thủy ngắm tới ngắm lui một hồi mới chọn được một cây trâm khổng tước cài lên tóc ta, cười nói:
- Chủ nhân an tâm. Chỉ còn thoa cao dưỡng da nữa là xong ạ.
Ngọc Nga nhanh nhẹn mở khóa ngăn tủ gỗ, bưng ra một hũ cao tròn to bằng lòng bàn tay, cẩn thận thoa lên cổ và cánh tay ta. Nàng luôn miệng xuýt xoa:
- Bạch Ngọc cao này quả là lợi hại, chủ nhân mới dùng độ mươi ngày mà da đã sáng đẹp như vậy!
Tương Huyền vừa nghe đã không nén nổi tò mò, phải lén lút ngẩng đầu nhìn trộm, ánh mắt liền bị hút vào hũ Bạch Ngọc cao.
Chất cao nhuyễn mịn mà trắng như sữa, chỉ thoa nhẹ một chút lên da đã khiến làn da như bừng sáng, vừa ửng hồng rạng rỡ lại vừa mịn màng tựa cánh hoa.
Tương Huyền mím chặt môi, không nhịn nổi phải cất tiếng dò la:
- Chẳng hay loại cao này chế từ nguyên liệu gì mà lại thần kì như thế ạ?
Ngọc Nga làm như vô tư đáp:
- Toàn là trân dược cả, có lộc nhung, thiên đông môn, đương quy...
Nhưng nàng chưa kịp nói hết thì Ngọc Thủy đã ngắt lời:
- Chỉ là cao dưỡng da thông thường thôi, cung nào chẳng có vài hũ!
Ta cũng đồng tình:
- Phải, chẳng có gì ghê gớm cả, thượng nghi không cần bận lòng.
Bộ mặt háo hức của Tương Huyền bỗng chuyển thành chưng hửng. Tương Huyền làm việc ở Thượng Cung cục lâu năm, đương nhiên biết rõ trong cung chưa từng có loại cao dưỡng da này. Cũng như Tứ Tuyệt hương lần trước, Bạch Ngọc cao là thứ có thể giúp một nữ quan thăng tiến rất nhanh. Đáng tiếc, trải qua sự việc của Tạ Thu Dung, Tương Huyền muốn xin công thức này còn khó hơn lên trời.
- Nô tỳ đã nhiều lời rồi, thực có tội... - Tương Huyền cười lấp liếm, nhìn theo hộp cao trên tay Ngọc Nga đầy tiếc nuối.
Trang điểm đã xong, ta thong thả đứng dậy, tự mình rót một chén trà nhấm nháp. Xưa nay ta vốn không khắt khe chuyện y phục, tuy muốn khó dễ Tương Huyền đôi chút nhưng lại chẳng nghĩ ra nên bắt nàng làm cái gì. Mà Tương Huyền nhìn thấy dáng vẻ suy tư của ta thì càng thêm lo sợ, hai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc ấy, Tiểu Phúc Tử ló đầu vào nhăn mặt thông báo:
- Bẩm chủ nhân, Tô uyển nghi cầu kiến.
Nghe đến Tô Nhược, ta chợt nảy ra một ý tưởng.
- Mời Tô uyển nghi vào.
Thay vì khổ sở nghĩ cách làm khó Tương Huyền, chi bằng để Tô Nhược giúp ta một tay. Thời gian qua Tô Nhược đã khiến ta hao tâm tổn trí không biết bao nhiêu mà kể, xem ra làm khổ người khác là khả năng thiên phú của nàng rồi. Giao Tương Huyền cho Tô Nhược coi như không uổng phí nhân tài.
Từ sau khi diện kiến long nhan lại được ban thưởng hậu, tâm tình Tô Nhược tốt lên trông thấy. Nhìn nàng ta phơi phới bước vào, ta liền vui vẻ nói ngay:
- Muội muội đến thật đúng lúc! Bản cung vừa mời được Tương thượng nghi đến đây may y phục, muội muội cũng may vài bộ nhé?
Tô Nhược vừa được ban vải quý nhưng phân vị quá thấp, không thể tự mình sai Ti Chế phòng may vá gì được. Hôm nay nàng ta cầu kiến, đến chín phần là nhờ vả ta tìm người may giúp. Bởi vậy, vừa nghe ta nói xong nàng đã mừng quýnh lên nhưng vẫn giả bộ thẹn thùng đáp:
- Được như thế thì tốt quá ạ. Đa tạ nương nương thương yêu...
Tô Nhược có tật mỗi khi cao hứng đều đưa tay phải lên sờ sờ búi tóc. Cũng vì hành động kì quặc này mà ta nhận ra kiểu tóc của nàng ta hôm nay dường như có chút khác thường. Búi tóc trông rất gọn gàng mà mềm mại, từng sợi đều được chải vào nếp thật tươm tất, không giống với tác phẩm của Ngọc Lăng cục mịch vụng về. Chỉ là, trên búi tóc lại cài mấy đóa phong quỳ bằng lụa phơn phớt hồng. (1)
- Muội muội chớ đa lễ. - Ta mím môi, cố nén cười. – Kiểu tóc này rất hợp với muội...
Ngọc Nga, Ngọc Thủy và Tương Huyền đồng loạt nhìn theo, sắc mặt ai nấy đều trở nên kì quái.
Phong quỳ đẹp thì có đẹp nhưng lại mang ý nghĩa xấu, biểu trưng cho xui xẻo và bệnh tật. Không hiểu cung nữ to gan nào lại làm hoa phong quỳ cho Tô Nhược cài tóc thế này? Mà nghĩ kỹ, mấy đóa hoa lụa kia đẹp đẽ tinh xảo, chẳng phải là thứ cung nữ nào cũng làm ra được. Không lẽ là nàng ấy? Nghĩ đến đây, tim ta bỗng thắt lại. Nhưng Tô Nhược chẳng hề nhận ra biểu cảm phức tạp của ta, chỉ đắc ý nói:
- Nương nương quá khen rồi...
Dù miệng nói "quá khen" nhưng ánh mắt nàng lại sáng ngời kiêu hãnh. Ta nhìn bộ dạng Tô Nhược mà không khỏi than thầm trong lòng.
- Được rồi, muội dẫn Tương thượng nghi về phòng lấy số đo trước đi. Thích thế nào thì cứ nói với nàng ấy. Tương thượng nghi đứng đầu Ti Chế phòng về tay nghề may vá, không có thứ gì làm khó được nàng ấy đâu.
Ta hắng giọng, giao luôn Tương Huyền cho Tô Nhược, không quên nhỏ giọng dặn dò:
- Bản cung biết muội muội hiền lành dễ tính, nhưng chuyện y phục thì tuyệt đối không được qua loa. Hoàng thượng ghét nhất là những kẻ nhếch nhác. Nghe nói khi trước có một phi tần rất được sủng ái, nhưng chỉ vì áo nàng ta bị may lệch một đường bé xíu mà hoàng thượng lập tức chán ghét. Cho nên muội nhất định phải cẩn thận mới được.
Nhìn Tô Nhược phấn khởi dẫn Tương Huyền đi khỏi, Ngọc Nga siết chặt hũ cao dưỡng da trong tay, lo lắng hỏi:
- Chủ nhân nghĩ Tương Huyền có cắn câu không? Nàng ta vừa đắc tội với chủ nhân, sợ rằng cũng có lòng phòng bị với chúng ta...
Ta mỉm cười, lơ đãng vuốt ve chỗ da thịt mềm mại vừa được thoa cao:
- Dựa vào tính cách của Tương Huyền, cơ hội thăng tiến tốt như thế, nàng ta có thể bỏ qua sao?
Ngọc Thủy cũng thở dài:
- Những việc còn lại, phảitrông chờ vào Tạ tiểu thư thôi.
__________
Chú thích:
(1) Hoa phong quỳ:
Hình minh họa hoa lụa: