Ngày mười sáu tháng tám năm Quang Nhật thứ sáu, tức là sau Thọ Yến của Hoàng Đế một ngày, Hậu cung nước Bách Phượng chính thức đại loạn.
Nguồn gốc của cơn loạn lạc này không đâu xa lạ mà chính là từ vị Quận chúa Phong tộc không biết trời cao đất dày kia.
Nghe đâu trong buổi Thọ Yến đêm hôm trước, Hoàng Đế cảm thấy Phong Thể Minh không thích ca múa, ngồi một mình buồn chán bèn hỏi nàng ta có muốn xem trò vui gì khác không. Hoàng Đế ắt hẳn cũng chỉ hỏi cho có thế mà Phong Thể Minh lại thẳng lưng đứng dậy chê ca múa nhàm chán, đòi tỉ võ giải khuây. Hoàng Đế dĩ nhiên không thể ngờ Phong Thể Minh lại yêu cầu quái đản như vậy nhưng trước mặt quan lại cùng sứ thần, không thể làm mất lòng Phong tộc, bất đắc dĩ phải chấp nhận cho tỉ võ.
Bên phía Bách Phượng, một vị võ trạng nguyên trẻ tuổi bị gọi ra tỉ thí. Cuộc tỉ võ này, nếu vị võ trạng nguyên kia thắng thì cũng chỉ coi là giỏi hơn một tiểu cô nương, không có gì vinh hạnh; ngược lại nếu thua lại hóa ra ngay cả một tiểu cô nương cũng không đánh lại, làm mất thể diện quốc gia. Đó là còn chưa kể đến trong lúc giao đấu mà sơ sảy, ngộ nhỡ đả thương Phong Thể Minh thì phiền phức to. Thế nên trái ngược với Phong Thể Minh khí thế bừng bừng, vị võ trạng nguyên xui xẻo kia lo lắng đến độ mặt cắt không còn giọt máu. Tất thảy mọi người đều hướng mắt trông chờ. Bất luận thắng thua thế nào, đây cũng là một trò vui hiếm có.
Trước long nhan không ai được phép mang vũ khí, Phong Thể Minh tiện tay bẻ lấy một nhánh đào khô làm kiếm. Ban đầu, võ trạng nguyên chưa biết thực lực của Phong Thể Minh, sợ làm nàng ta bị thương nên chỉ dám dùng tay không đỡ đòn. Phong Thể Minh thấy vậy lại cho rằng hắn coi thường mình, nhất thời nổi nóng, xuất chiêu càng thâm độc. Nhành đào khô trên tay nàng ta lợi hại không kém gì đao kiếm, mỗi chiêu xuất ra đều điểm vào tử huyệt của võ trạng nguyên. Võ trạng nguyên khinh địch, liên tiếp trúng phải mấy chiêu, nếu là kiếm thật hẳn đã chết mấy lần. Lúc này, hắn đã bắt đầu hoảng hốt mà người chung quanh cũng im bặt, chẳng còn tiếng nói cười nào. Chẳng ai ngờ Phong Thể Minh không những có võ công cao cường mà ra tay lại còn lạnh lùng quyết liệt như vậy. Võ trạng nguyên hãi hùng nhận ra đây đã chẳng còn là trò vui giải khuây nữa, lập tức nghiêm túc vận toàn lực tiếp chiêu. Đáng tiếc Phong Thể Minh đã chiếm được ưu thế, chỉ qua vài chiêu nữa liền đâm trúng đại huyệt trên ngực đối thủ khiến hắn ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Hoàng Đế không ngờ võ trạng nguyên của mình lại bị đánh bại trong tích tắc như thế, còn chưa nói được gì thì Phong Thể Minh đã lớn tiếng trách:
“Kẻ này quá kém, Thể Minh muốn đổi người khác.”
Nói xong liền ném nhành đào trên tay về phía Hoàng Đế. Sự việc diễn ra quá nhanh, người ta thậm chí còn chưa kịp kinh hãi, chỉ có hai vị hộ vệ bên cạnh Hoàng Đế kịp thời phản ứng. Một người nhảy ra chắn trước mặt Hoàng Đế, còn một người phi thân bay ra chụp lấy nhành đào kia, một chưởng đánh nát vụn.
Hành động ngông cuồng của Phong Thể Minh khiến ai nấy đều chết khiếp. Ở hàng ghế sứ thần, Phong Thể Quân cũng tái mét mặt mày, không rõ là vì sợ hay giận. Hắn hét lên:
“A Minh! Không được vô lễ!”
Phong Thể Minh thế mà vẫn còn cười được:
“Muội có vô lễ đâu. Muội vốn không nhắm vào Hoàng Thượng, dù cho người kia không đỡ kịp thì nhánh cây đó cũng chẳng trúng Hoàng Thượng.”
Bên phía triều thần Bách Phượng, Hà Thái sư là người lên tiếng đầu tiên:
“Phong Quận chúa, người làm như vậy là có ý gì?”
Tuy rằng lời nói của ông ta vẫn rất lễ độ nhưng vẻ mặt tối tăm lại khiến người khác bất giác rét run. Không khí trong điện Triều Minh lúc này như đông đặc lại khiến cho hô hấp cũng thành khó khăn. Những người nhát gan thậm chí đã run lên bần bật. Hành động của Phong Thể Minh nếu khép vào tội đại nghịch cũng chẳng oan uổng. Sứ thần các nước nhìn nhau đầy ẩn ý, tất cả đều ngầm hiểu tình huynh đệ của Phong tộc và hoàng tộc họ Tống có còn cứu vãn được hay không đều phải trông cậy vào sự độ lượng của vị Hoàng Đế trẻ tuổi này.
Kẻ khác căng thẳng là thế mà nhân vật chính Phong Thể Minh vẫn không chút hối hận. Nàng ta hồn nhiên chớp mắt, hết nhìn ca ca của mình lại nhìn Hà Thái sư, cuối cùng nhìn đến Hoàng Đế:
“Hoàng Thượng, Thể Minh không cố ý làm ngài sợ.”
Hoàng Đế nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng, nét mặt hắn bình thản không lộ chút cảm xúc nào, không ai đoán được tiếp theo đây hắn sẽ mỉm cười hòa nhã hay là sẽ quát nạt đòi mạng. Từ đầu hắn đối với hai huynh muội họ Phong này luôn luôn vui vẻ thân thiết, thế nhưng thời khắc này, long nhan như bị mây mù che phủ. Hoàng Đế không đáp lại Phong Thể Minh mà chỉ nhìn nàng ta đăm đăm bằng ánh mắt lạnh lùng. Phong Thể Quân mấy lần muốn nói đỡ nhưng sự yên lặng chết chóc bủa vây chung quanh khiến hắn nghẹn lời, cuối cùng chẳng nói được gì. Đến tận lúc người ta tin chắc hôm nay mạng của Phong Thể Minh không giữ nổi nữa rồi thì Hoàng Đế mới thản nhiên cười một tiếng:
“Chỉ là một nhánh cây khô, sao có thể dọa được trẫm?”
Nụ cười sáng lạn của Hoàng Đế không biết đã khiến cho bao nhiêu người đương chờ xem trò vui phải thất vọng.
Hà Thái sư nghe xong liền nhíu mày:
“Hoàng Thượng, chuyện này…”
Nhưng chưa kịp phản đối, Hoàng Đế đã phẩy tay:
“Biểu tỷ chỉ muốn góp vui cho Thọ yến của trẫm, Thái sư đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Nói đoạn, như muốn hoàn toàn xua đi bầu không khí chết chóc ban nãy, hắn bèn nói với người hộ vệ đã bay ra chặn nhánh cây khô lúc nãy:
“Thừa Nguyên này, tên ngốc kia làm biểu tỷ của trẫm mất hứng rồi, ngươi thay mặt trẫm tạ lỗi cùng biểu tỷ.”
Người hộ vệ này thực chất chính là nhị ca của Trịnh Vân Anh, tên gọi Trịnh Thừa Nguyên. Hắn nghe xong hiểu ý Hoàng Đế, liền hướng Phong Thể Minh chắp tay:
“Quận chúa, mời.”
Phong Thể Minh thấy lại có người chịu tỉ thí với mình, lập tức hào hứng trở lại, thoáng chốc đã quên mất chuyện ban nãy. Nàng ta duyên dáng cúi người đáp lễ Trịnh Thừa Nguyên sau đó nhanh như cắt vận khinh công bay đến, tung chưởng tấn công.
Võ công của Trịnh Thừa Nguyên cao hơn vị võ trạng nguyên ban nãy rất nhiều. Một chưởng của Phong Thể Minh tưởng như bão táp mà lại bị Trịnh Thừa Nguyên hóa giải hết sức dễ dàng. Phong Thể Minh kinh ngạc, lập tức nhận ra nội lực mình thua kém không thể đấu lực, liền nhanh chóng khép chặt ngón tay, chưởng thế chuyển từ cương mãnh sang mềm mại mà tàn nhẫn, mỗi chiêu thức đều hiểm hóc khác thường. Mấy vị võ tướng có mặt ở đó đều toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên Trịnh Thừa Nguyên chẳng hề lúng túc, chưởng pháp ổn định, phòng thủ kín kẽ, dù thân thủ của Phong Thể Minh có nhanh đến đâu cũng không cách nào xuyên thủng được. Hai người càng đánh càng nhanh, những kẻ không biết võ công nhìn vào chỉ còn thấy lờ mờ bóng y phục của hai người một đỏ một đen quấn lấy nhau như ngọn lửa cháy bùng giữa đêm đen. Suy cho cùng, Phong Thể Minh có giỏi đến đâu cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, sức lực không thể so với nam nhân. Hai người đánh qua một khoảng thời gian ngắn tầm nửa chung trà, Phong Thể Minh bắt đầu đuối sức, chưởng lực suy yếu mà cước bộ cũng chậm lại, trong một khắc sơ suất không kịp đỡ đòn, suýt bị Trịnh Thừa Nguyên đánh trúng. May nhờ nàng ta nhanh nhẹn lách người qua một bên, chưởng phong sượt qua sát mặt, tuy không bị đả thương nhưng lại làm tấm sa che trên mặt rơi xuống.
Thời khắc đó toàn thể người ngồi trong điện đều chết lặng. Phong Thể Minh quả thực khiến người ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bên dưới lớp sa mỏng kia, không ngờ lại có thể là một gương mặt đẹp đến như vậy.
“Nhất tiếu khuynh thành, trầm ngư lạc nhạn, mỹ nhân như họa… Không có câu nào tả nổi mỹ mạo của Phong Quận chúa khi ấy cả.”
Trịnh Vân Anh khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng kết luận chắc nịch như vậy.
Phải, toàn bộ câu chuyện sống động kia chính là do Trịnh phi của chúng ta tường thuật lại.
Buổi sáng hôm nay, ta thức dậy thì đã quá trưa. Dù được Hoàng Đế miễn thỉnh an nhưng vì chuyện bộ lễ phục mà ta vẫn phải đội nắng đi Triêu Lan cung một chuyến. Tình cờ gặp được Trịnh Vân Anh còn nán lại chơi, thế là ta bất đắc dĩ phải trở thành thính giả, ngoan ngoãn ngồi một chỗ nghe nàng kể chuyện. Màn xuất đầu lộ diện kinh thiên động địa của Phong Thể Minh chỉ trong một đêm lan ra khắp hậu cung, ta đương nhiên cũng đã nghe Ngọc Thủy kể lại nhưng không sao li kì bằng lời kể của Trịnh Vân Anh.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trịnh Vân Anh kể đến đây bèn đưa nhánh hoa cúc ban nãy rút từ bình hoa của Hoàng Hậu lên che mặt, cười khúc khích:
“Sau đó thế nào, tỷ có biết không?”
Ta khẽ liếc sang, Hoàng Hậu ngồi bên cạnh vẫn đang tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, trong lòng thở dài thườn thượt, cũng không nỡ làm Trịnh Vân Anh mất hứng nên đáp:
“Sau đó thế nào?”
Trịnh Vân Anh thấy ta và Hoàng Hậu đều chú tâm nghe muội ấy kể chuyện, hài lòng vung vẩy nhành hoa cúc trong tay, bắt chước động tác cầm cành đào vung kiếm của Phong Thể Minh:
“Sau đó Phong Quận chúa kia nói với nhị ca của muội: Ngươi làm rơi mạng che mặt của ta, ngươi phải chịu trách nhiệm. Ấy, lúc đó muội sợ muốn chết, cứ nghĩ nàng ta muốn làm nhị tẩu nhà muội. Nhị ca của muội là người hiền lành, nếu lấy phải một bà cô hung dữ như thế thì biết làm thế nào… Cũng may, khi đó Hoàng Thượng liền lên tiếng giải vây. Ngài nói: Biểu tỷ yên tâm, Thọ yến của trẫm mà lại khiến biểu tỷ không vui, trẫm tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với biểu tỷ.”
Trịnh Vân Anh kể đến đoạn này lại còn thở phào nhẹ nhõm khiến cho ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Trên đời này sao lại có cô nương chỉ sợ người ta lấy ca ca mình mà không sợ người ta lấy phu quân mình?! Lần nữa nhìn sang Hoàng Hậu mới thấy nàng cũng đang ôm trán thở dài.
Lại nói, Hoàng Đế sao có thể mặt dày đến như thế? Người ta rõ ràng đòi Trịnh Thừa Nguyên chịu trách nhiệm, hắn thế mà dám mở miệng ra chuyển người chịu trách nhiệm thành bản thân mình. Thực lòng mà nói thì cả sự ngây ngô của Trịnh Vân Anh lẫn độ dày da mặt của Hoàng Đế đều đáng kính phục như nhau.
Trịnh Vân Anh kể chuyện xong, tiện tay vứt nhành hoa cúc sang một bên, chen vào giữa ta và Hoàng Hậu, cười khanh khách:
“Xem ra chỗ đại tỷ sắp phải bày thêm một cái ghế rồi…”
Hoàng Hậu bị bộ dạng lém lỉnh của Trịnh Vân Anh chọc cho bật cười, búng lên trán muội ấy một cái:
“Còn nói nữa, chúng ta chưa có đủ phiền phức hay sao?”
Trịnh Vân Anh nhanh nhẹn né được, vừa che trán vừa nép về phía ta:
“Phiền phức gì chứ? Chỉ là thêm một bà cô hung dữ thôi.”
Ta cũng cười theo, nói với Hoàng Hậu:
“Tỷ tỷ cũng đừng quá bận tâm. Tính tình Phong Quận chúa như thế thì dù không thể làm tỷ muội với chúng ta thì cũng khó hòa hợp với người khác.”
Hoàng Hậu gật đầu:
“Cũng mong là vậy. Riêng mình Đức phi thôi cũng cho ta đủ loại phiền phức rồi.”
Ta mỉm cười, vẫy tay với Ngọc Thủy đang đứng hầu ngoài cửa, ra hiệu cho nàng mang chiếc rương gỗ chuẩn bị sẵn vào, đoạn nói với Hoàng Hậu:
“Nhân nói đến phiền phức, có chuyện này tỷ tỷ nhất định phải đòi lại công bằng cho muội đấy.”
Ngọc Thủy chậm rãi bưng chiếc rương gỗ vào, cẩn thận mở nắp lấy ra bộ lễ phục của ta xếp ngay ngắn cùng với một búi chỉ vụn.
“Đây là…”
Hoàng Hậu nhướn mày, ngạc nhiên nhấc bộ lễ phục lên nhìn một lượt từ đầu đến chân. Ánh mắt nàng rất tinh tường, chỉ thoáng chốc đã nhận ra điểm bất thường trên tay áo. Vừa nâng phần tay áo lên nhìn cho kĩ, nàng vừa nói:
“Dải họa tiết này hình như có phần kì lạ…”
Trịnh Vân Anh tò mò ghé đầu vào nhìn:
“Muội có thấy gì kì lạ đâu? Cũng đẹp đấy chứ…”
Sự kì lạ này Trịnh Vân Anh có thể không nhận ra nhưng làm sao qua được mắt Hoàng Hậu. Nàng đặt bộ lễ phục xuống, liếc nhìn búi chỉ vụn bên cạnh, thoáng chốc đã hiểu ngọn nguồn, sắc mặt lập tức xấu đi:
“Thượng Cung cục hóa ra cũng không sạch sẽ cho lắm.”
Trịnh Vân Anh nghĩ mãi không ra, ngơ ngác nhìn ta:
“Tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Ta thở dài, cầm phần tay áo lên đưa cho muội ấy, giải thích ngắn gọn:
“Buổi chiều trước hôm Thọ yến của Hoàng Thượng, Ti Chế phòng mới mang lễ phục đến cho ta. Ngọc Nga chưa tiếp xúc với lễ phục bao giờ nên không nhìn ra dải họa tiết này là phượng hoàng chín đuôi.”
Ngay cả Trịnh Vân Anh nghe đến phượng hoàng chín đuôi cũng phải trợn mắt kinh hãi:
“Cái gì? Sao bọn họ dám thêu thứ đó lên lễ phục của tỷ tỷ? Còn nữa, lễ phục vốn phải đưa đến trước ba ngày cơ mà?”
Ta gật đầu:
“Đều trách ta dễ dãi cả tin, cứ nghĩ mấy ngày này bọn họ bận rộn nên cũng không hối thúc. Đến lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi. Cũng may có Tạ tiểu thư giúp đỡ, chúng ta tháo bỏ một đuôi phượng hoàng, sau đó thêu đè lên mới tạm qua được ải này.”
Trịnh Vân Anh giận dữ nghiến răng:
“Thật là to gan!”
Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng:
“Dám giở trò với lễ phục của phi tử nhất phẩm thì không chỉ to gan thôi đâu. Mấy năm nay, ta luôn quản chặt Thượng Cung cục mà không ngờ vẫn có kẽ hở cho kẻ khác thò tay vào. Nói vậy, chuyện ồn ào của muội với Đức phi, Thục phi sáng hôm qua hẳn cũng là vì chuyện này?”
Ta thành thực nói:
“Đúng là thế ạ. Muội nghĩ hung thủ nhất định không bỏ lỡ cơ hội vạch mặt muội trong đại lễ cho nên tương kế tựu kế, gấp tay áo lên, quả nhiên liền có người muốn đến kéo tay áo muội xuống.”
Trong hai vị Thục phi và Đức phi, ai có đủ tâm kế thực hiện việc này cũng không cần phải bàn cãi nữa.
Hoàng Hậu day day hai bên thái dương, lộ vẻ mệt mỏi:
“Đức phi này… thực khiến ta đau đầu quá. Nàng ta ngồi yên một chỗ thì sẽ chết sao?”
Trịnh Vân Anh vẫn còn rất giận, tranh thủ mắng:
“Nàng ta đúng là đáng ghét! Cứ như con gián ấy, đánh thế nào cũng không trúng, đuổi thế nào cũng không đi!”
Ta cúi đầu nén cười, cố giữ giọng bình thường:
“Vậy chuyện này, tỷ tỷ định giải quyết thế nào?”
Hoàng Hậu đột nhiên cười thành tiếng:
“Ấn tín của Đức phi vẫn còn đang ở chỗ ta. Đẩy ngã nàng ta ngay thì chưa được, nhưng để nàng ta nếm chút mùi khổ cực thì không đến nỗi khó.”
Mỗi khi cười, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại sáng bừng lên như một đóa mẫu đơn nở rộ khiến cho ta nhìn nàng mà băn khoăn, không hiểu sao một người lại có thể cùng lúc sở hữu một nụ cười ôn hòa và một ánh mắt lạnh lùng tàn độc đến vậy.
Ta chợt nghĩ đến một chuyện, bèn chắp tay hướng Hoàng Hậu, lễ phép nói:
“Nguyệt nhi còn một chuyện muốn thỉnh cầu tỷ tỷ.”
Ta rất ít khi cầu xin Hoàng Hậu điều gì, vì vậy nàng có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rộng lượng đáp:
“Muội cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho muội.”
Ta dè dặt nói:
“Muội muội qua được kiếp nạn này, phần lớn là công lao của Tạ tiểu thư. Nàng ấy là người của Ti Chế phòng… Mà Ti Chế phòng lại không được sạch sẽ… Bọn họ mà biết Tạ tiểu thư đã giúp đỡ muội thì nhất định sẽ khó dễ nàng ấy. Tạ tiểu thư có lòng trượng nghĩa, nhưng muội không muốn nàng ấy vì chuyện này mà gặp chuyện.”
Hoàng Hậu phì cười, vỗ vỗ vai ta:
“Chuyện này muội không cần lo lắng. Tạ tiểu thư đã giúp chúng ta một việc lớn, ta sao có thể để nàng ấy bị liên lụy? Hơn nữa Ti Chế phòng đã không sạch sẽ, thế thì dọn dẹp lại một chút là được.”
Ta cảm kích đa tạ Hoàng Hậu, lòng nhẹ nhõm đôi phần. Lễ phục của ta do nữ quan Chưởng sự may, sau đó còn phải thông qua một vị Thượng nghi, rồi mới đưa đến cho Trưởng ti kiểm tra một lần cuối. Nếu lần này Hoàng Hậu muốn dọn dẹp, vậy Ti Chế phòng sẽ thừa ra ít nhất ba vị trí. Nếu không vì nghĩ đến ba chỗ trống này, ta đã không cần nói mấy lời dài dòng kia với Hoàng Hậu. Thiết nghĩ Thượng Cung cục là nơi cạm bẫy trùng trùng, dù Hoàng Hậu có muốn cũng chẳng thể hoàn toàn che chở Tạ Thu Dung. Những khó khăn nơi đó, nàng phải tự mình vượt qua. Ta chỉ hi vọng qua sự việc này, Hoàng Hậu có thể nhớ tới nàng, ba vị trí kia có thể dành cho nàng một chỗ. Ở nơi này ta chỉ là một phi tần hữu danh vô thực, chữ “phi” của ta nói lớn thì lớn thì vẫn lớn hơn nhiều người, nhưng một phi tần nhất phẩm mà không có ngoại tộc chống lưng, sủng ái lại mơ hồ như sương khói thì đến bản thân mình còn khó bảo toàn… Điều duy nhất ta làm được cho Tạ Thu Dung chỉ là nghĩ nhiều một chút, nói nhiều vài lời mà thôi.
Ta rời khỏi Triêu Lan cung với tâm trạng nặng nề. Men say không còn nhưng lại khiến cho những lo toan lại ùa về chật kín trong đầu ta, khiến cơn đau đầu càng thêm dữ dội.
Về đến Cẩm Tước cung, ta liền rửa mặt, tháo trâm cài, thay trung y rồi quấn chăn nằm lì trên giường chẳng muốn động đậy. Mặc dù rất mệt, nhưng vì ban sáng ngủ dậy quá trễ nên bây giờ ta nằm thế nào cũng không chợp mắt được. Ngọc Thủy thấy ta quấn chăn nằm nhìn đỉnh màn trừng trừng thì lấy làm lo lắng, vội đến bên nắm lấy tay ta hỏi tới tấp:
“Chủ nhân thấy không khỏe ở đâu à? Hay là vẫn chưa tỉnh rượu? Hay đêm qua bị trúng phong hàn rồi?”
Ta trở mình, nằm nghiêng nhìn Ngọc Thủy, cười trấn an nàng:
“Ta không sao.”
Ngọc Thủy ngồi bệt xuống cạnh giường ta, thở hắt ra:
“Thế thì tốt. Nô tỳ cứ sợ chủ nhân bị bệnh… Đêm qua chủ nhân làm nô tỳ sợ quá, sau này người nhất định không được uống rượu nữa đâu.”
Ta cau mày:
“Bản cung có làm gì đâu…”
Ngọc Thủy tròn mắt:
“Chủ nhân không nhớ sao?”
“Không rõ lắm… Chỉ mang máng nhớ là đã uống nhầm rượu, sau đó ngươi đỡ ta ra hoa viên ngồi… Sau đó chúng ta gặp Hoàng Thượng… Rồi Hoàng Thượng bảo ta đi về…”
“Chủ nhân… Người không chỉ gặp Hoàng Thượng thôi đâu.”
Nhìn bộ mặt vặn vẹo của Ngọc Thủy, ta tự nhiên ớn lạnh:
“Ý ngươi là sao? Ta… đã làm gì à?”
Ngọc Thủy nuốt nước bọt, run run đáp:
“Chủ nhân… Người bảo mặt Hoàng Thượng nhăn nhúm, rồi… người còn sờ mặt Hoàng Thượng… sau đó người ôm Hoàng Thượng khóc rất lâu…”
Ta kinh hãi ngồi bật dậy:
“Cái gì? Ta đã làm vậy sao?!”
Ngọc Thủy gật gật đầu, khổ sở nói tiếp:
“Dạ phải… Sau đó người còn chùi mũi vào long bào của Hoàng Thượng…”
“…”
Thôi xong.
Ta há hốc miệng, không nói nổi lời nào. Mồ hôi lạnh không biết từ đâu tuôn ra đầy trán.
Nói long nhan nhăn nhúm?
Chùi mũi vào long bào?
Ta đã biết uống rượu vào sẽ làm ra chuyện khó coi nhưng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ làm loạn đến mức đó.
Ta chậm chạp nắm lấy vai Ngọc Thủy:
“Ngọc Thủy này, ngươi nói xem có phải bây giờ ta nên ăn bữa cơm cuối cùng không?”
Ngọc Thủy vừa lau mồ hôi trên trán ta, vừa lắc đầu lia lịa:
“Không… Không đâu… Chủ nhân đừng nói gở… Hoàng Thượng vốn không hề nổi giận với người…”
“Thật sao? Hoàng Thượng không giận sao?”
“Thật ạ… Nếu Hoàng Thượng thật sự nổi giận… thì mọi chuyện đã không được như bây giờ đâu…”
Ta ngã vật ra giường, thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Thủy nói đúng, nếu Hoàng Đế thực sự nổi giận thì ta đã đi thẳng tới hoàng tuyền từ tối hôm qua rồi, làm gì còn sống khỏe mạnh đến bây giờ. Có lẽ là Thọ yến làm tâm trạng hắn vui vẻ cho nên phá lệ mà tha cho ta chăng?
“Tỷ tỷ phải nhớ điều này, mấy ngày sau Thọ yến, tâm trạng của Hoàng Thượng thường không được tốt. Tỷ tỷ thận trọng, đừng chọc giận đến ngài kẻo mang họa vào thân.”
Đột nhiên ta nhớ tới lời Trịnh Vân Anh dặn đi dặn lại bay nãy. Quả thật ta từng nghe kẻ khác đồn đãi việc này. Mỗi năm, ba ngày sau Thọ yến là thời điểm Hoàng Đế hạ lệnh trượng tễ nhiều người nhất. Khỏi nói cũng biết tâm trạng hắn không tốt. Nhưng hôm Thọ yến tâm trạng hắn đang rất tốt kia mà, sao qua hôm sau lại hóa thành không tốt rồi?
Ta tặc lưỡi, chẳng buồn suy đoán thêm, chỉ dặn dò Ngọc Thủy:
“Ngươi nói với người của chúng ta, mấy ngày này không cần thiết thì đừng ra ngoài. Nhớ tuyệt đối không được bén mảng lại gần điện Cát Tường.”
Tính tình Hoàng Đế vốn đã như vậy, muốn vui liền vui, muốn giận liền giận, ai dám hỏi lí do? Thôi thì cứ tránh đi vậy. Dù sao thì việc ta giỏi nhất chính là trốn tránh.