“Đủ rồi.”
Hoàng hậu lạnh lùng cắt ngang.
Trịnh phi luôn nghe lời Hoàng hậu, dù rất ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. Triệu Đức phi thì không như vậy, nàng ta quắc mắt:
“Hoàng hậu nương nương, Trịnh phi vô lễ với thần thiếp, phải chịu phạt.”
Trịnh phi nghe vậy lại nổi nóng muốn cãi mà không dám trái ý Hoàng hậu, cắn môi đến rướm máu, hai mắt oán hận nhìn Triệu Đức phi. Ta vội nắm lấy tay Trịnh phi, nghiêm trọng lắc đầu. Trịnh phi thấy ta cũng ngăn cản nàng, đành cụp mắt xuống.
“Bản cung cảm thấy Trịnh phi không có nói điều gì sai. Hơn nữa, nói đến vô lễ, chẳng phải Đức phi cũng lớn giọng trước khi bản cung lên tiếng sao? Vậy Đức phi cũng vô lễ rồi.” Hoàng hậu dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống Triệu Đức phi.
Triệu Đức phi cứng họng. Ai ai cũng biết Hoàng hậu đối với Trịnh phi ngàn lần dung túng. Triệu Đức phi tức tối hừ lạnh:
“Thần thiếp biết tội.”
Hoàng hậu nhìn thấy Triệu Đức phi đã biết điều, không xé to chuyện nữa liền chuyển ánh mắt xuống chỗ Bạch phi:
“Hai tên nô tài này lôi ra ngoài, vả miệng mỗi người năm mươi cái.”
Hai thái giám bên cạnh Bạch phi lập tức bị lôi ra ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng vả miệng chan chát và tiếng khóc lóc chói tai.
Bạch phi đã bình tĩnh lại. Nàng chật vật vén tóc gọn gàng, quỳ thẳng lưng ngay ngắn chờ đợi. Nàng hẳn cũng nghĩ giống Trịnh phi, rằng Hoàng hậu công chính phân minh sẽ không oan uổng mình.
Đáng tiếc, nàng phải thất vọng rồi.
Sự việc diễn ra hoàn toàn nằm trong dự liệu của ta. Chứng cứ mang lên là một chiếc cối đá và ít vụn thủy tinh. Cung nữ Hàm Nhu khai rằng Bạch phi sai nàng ta làm hại Tố tu nghi. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, Bạch phi khóc đến lả người. Sau một hồi thẩm tra qua lại cho có lệ, Hoàng hậu cuối cùng tuyên bố:
“Bạch phi quản giáo hạ nhân không nghiêm, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Giáng xuống thứ thất phẩm Thường tại, trục xuất khỏi Huệ Đàm cung, chuyển đến Vị Tú hiên, cấm túc một năm. Không có lệnh của bản cung, không được ra ngoài.”
Từ thứ nhất phẩm bị giáng xuống thành thứ thất phẩm, chẳng khác nào bị đạp một cái từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Vị Tú hiên thực chất là một gian nhà nhỏ chỉ có mấy phòng hoang tàn lạnh lẽo. So với Lãnh cung không khác bao nhiêu. Lại còn cấm túc một năm. Một năm bị nhốt ở nơi như vậy, không được nhìn thấy long nhan, có khác nào vĩnh viễn thất sủng?
“Tỷ tỷ hình như quá nương tay rồi.” Liễu Thục phi bĩu môi khinh miệt.
“Thục phi nương nương nói gì vậy? Hoàng hậu nương nương xưa nay vẫn luôn coi trọng tình tỷ muội.”
Triệu Đức phi rất biết chọn thời cơ, chêm vào một câu khiêu khích. Lời nói của nàng ta hệt một lưỡi dao cắt sâu vào lòng Bạch Diệu Hoa lẫn Hoàng hậu.
Bạch Diệu Hoa, bây giờ là Bạch thường tại, ngồi bệt dưới sàn. Thân thể gầy yếu tàn tạ, hồn phách như bị rút ra. Lệ chảy thành hàng, hai mắt tràn đầy hận ý, chỉ là không biết oán hận này là dành cho ai. Triệu Đức phi nhắc tới “tình tỷ muội” là muốn khiến Bạch Diệu Hoa hận Hoàng hậu ư? Là tỷ muội, biết nàng bị oan nhưng vẫn xử lý nàng, chà đạp lòng tin của nàng, cũng đáng hận lắm chứ.
Ta băn khoăn nhìn sang Hoàng hậu. Nàng vẫn giữ vững dáng vẻ thản nhiên, nhàn nhạt nói tiếp:
“Cung nữ Hàm Nhu ám hại Tố tu nghi, vu oan cho Bạch thường tại, xử lăng trì. Về phần Tố tu nghi… bản cung sẽ ban thưởng trọng hậu để an ủi nàng. Phải rồi, đức hạnh của Đức phi người người đều biết. Nay Đức phi hãy vì Tố tu nghi mà chép năm mươi quyển kinh cầu an đi. Bản cung tin rằng có được kinh Phật cầu an của Đức phi tự tay chép, Tố tu nghi nhất định nhanh chóng khỏe lại.”
Triệu Đức phi nghe xong hai mắt trợn trắng, lại không có cách nào từ chối.
“Thần thiếp cẩn tuân mệnh lệnh.” Ta như có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của Triệu Đức phi nghiến lại.
Ta thầm thán phục bản lĩnh mượn chuyện công trả thù riêng của Hoàng hậu. Năm mươi quyển kinh Phật, lại còn phải tự tay Triệu Đức phi chép. Ha! Xem ra cổ tay của nàng ta sắp phải chịu khổ rồi. Lòng ta cũng được thoải mái phần nào.
“Chuyện hôm nay, các vị muội muội hãy lấy đó làm gương. Trở về sau, nếu còn để xảy ra sự việc không hay, bản cung sẽ trừng trị nặng gấp mười lần.”
Hoàng hậu nói rồi phất tay áo cho mọi người giải tán, còn nàng thì bước thẳng vào hậu điện, thậm chí cả ta và Trịnh phi cũng không thèm nhìn đến. Ta thấy Trịnh phi hai mắt ngấn lệ, xách váy định đuổi theo Hoàng hậu thì vội giơ tay giữ lấy nàng:
“Những ngày này Hoàng hậu đã mệt mỏi lắm rồi, muội đừng làm phiền tỷ ấy, tỷ ấy cần được nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà rõ ràng là Bạch tỷ bị oan! Đại tỷ rõ ràng biết Bạch tỷ bị oan! Xử phạt như vậy… Bạch tỷ làm sao ngóc đầu dậy nổi nữa… Nguyệt nhi, tỷ cũng biết mà…”
Trịnh phi nắm lấy hai tay ta lay mạnh, lệ trong mi mắt tràn xuống như mưa. Ta để mặc nàng siết tay mình phát đau, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
“Dĩ nhiên, chúng ta đều biết Diệu Hoa bị người khác hãm hại. Nhưng mà chứng cứ đã như thế, còn có thể làm được gì đây? Từ tội ám hại phi tử sửa thành tội quản giáo không nghiêm đã là nhẹ lắm rồi. Để giữ mạng cho Diệu Hoa, Hoàng hậu đã cố hết sức. Nếu không xử tội Diệu Hoa, muội cho rằng Hoàng hậu sẽ được yên ổn sao? Nếu cố tình bao che thái quá, e rằng bản thân tỷ ấy cũng không tránh được tội.”
Trịnh phi sững sỡ, hai tay đang nắm tay ta chợt buông thõng:
“Đúng là như vậy…”
Ta thở dài, rút khăn tay lau nước mắt cho Trịnh phi rồi cùng nàng trở về.
Lúc đến cửa Triêu Lan cung, không ngờ bắt gặp một trận ầm ĩ: cung nữ Hàm Nhu đang quỳ đợi người đến áp giải đi thọ hình. Bạch thường tại đang đi ra, nhìn thấy nàng ta liền nổi điên lao vào la hét:
“Bản cung đối với ngươi không tệ, vì sao phải hãm hại bản cung?”
Cung nhân khó khăn lắm mới giữ được Bạch thường tại. Dù Hàm Nhu là tội nhân nhưng cũng không thể để Bạch thường tại gây rối. Nếu để Liễu Thục phi hay Triệu Đức phi biết được, Bạch thường tại tội sẽ chồng thêm tội. Nghĩ vậy, ta vội vàng bước đến:
“Các ngươi làm loạn cái gì? Mau ngừng tay.” Sau đó nhìn sang hai cung nữ đang giữ tay Bạch thường tại, trừng mắt mắng: “Còn hai ngươi, không thấy ban nãy thái giám vô lễ với Bạch thường tại bị xử trí thế nào à?”
Hai cung nữ nghe xong tái mét, vội buông tay Bạch thường tại, còn lùi ra xa mấy bước. Ra oai với họ xong, ta quay sang Bạch thường tại khuyên nhủ:
“Bạch thường tại hãy trở về đi. Đừng gây thêm chuyện không hay.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Bạch thường tại nhìn ta, không nén nổi uất ức: “Nương nương cũng biết ta bị nó ám hại phải không? Sao không để ta cho nó một bài học?”
Ta thở dài, tiến lên cầm lấy tay nàng: “Có đôi lúc phải nhẫn nhịn. Còn rừng xanh lo gì không có củi đốt? Giữ được tính mạng là tốt rồi. Ngươi cố gắng một chút, sau này chắc chắn có cơ hội trở mình. Hoàng hậu sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Bạch phi nhìn ta ngẩn ngơ: “Nương nương cho rằng ta còn cơ hội sao? Hoàng hậu… nàng đã vứt bỏ ta rồi. Nếu không, nàng nhất định không đối với ta như vậy.”
Bạch thường tại đang đau lòng, ta biết mình nói gì nàng cũng sẽ không hiểu ra. Vả lại, ta không có trách nhiệm đi thanh minh hộ Hoàng hậu nên quyết định không nhiều lời nữa, chỉ nói:
“Ngươi nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ cuộc. Từ nay về sau, chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
Vừa nói, vừa lặng lẽ đặt vào tay nàng một gói giấy nhỏ. Tay áo của ta và nàng đều rất dài, vừa hay che khuất tầm nhìn, kẻ khác không thể thấy hành động vừa rồi.
“Nương nương…” Bạch thường tại kinh ngạc muốn hỏi.
Ta vội siết tay nàng, ngăn lại, đè thấp thanh âm đủ cho một mình nàng nghe thấy:
“Nếu như ngươi tin tưởng ta… Còn không thì cũng chẳng sao.”
Lời nói lấp lửng nửa úp nửa mở. Bạch thường tại ngơ ngác rời đi. Trịnh phi tò mò nhìn theo:
“Tỷ nói gì mà nàng chịu trở về vậy?”
“Không có gì quan trọng.”
Ta cười nhẹ cho qua chuyện. Thực lòng, ta mong là mình đã quá lo xa. Tự nhiên nhớ tới cung nữ Hàm Nhu đang quỳ đằng kia, bèn bước lại trước mặt nàng xác nhận lại một chuyện.
“Ngươi cho rằng làm như vậy, nàng ấy trên trời biết được sẽ vui vẻ sao?”
Hàm Nhu ngước nhìn ta, thoáng ngạc nhiên nhưng không đáp.
“Bản cung biết, nàng ấy chết rất oan uổng. Nhưng ngươi làm chuyện này, không nghĩ tới chuyện cũng sẽ hại thêm một người nữa chết oan sao? Mà người đó, còn là người đã đối xử rất tốt với ngươi.”
Hàm Nhu cắn răng đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng cũng trả lời:
“Bạch thường tại cũng không có bị xử tử.”
“Nếu không phải Hoàng hậu gắng sức bảo vệ, chỉ sợ nàng ấy sẽ có kết cục giống như ngươi. Nhưng mà không chết thì thế nào? Dựa vào tình cảnh nàng ấy bây giờ, sống e rằng còn khổ hơn chết.”
“Ta… không còn lựa chọn nào khác.” Hàm Nhu bất đắc dĩ nói, hai mắt hơi hơi đỏ.
Ta mỉm cười, nhẹ giọng bảo những người khác lùi ra xa, sau đó ngồi xổm song song với Hàm Nhu mà nói:
“Đã như vậy, hãy nói cho bản cung biết… Ngươi không còn người thân nào, không sợ bị uy hiếp. Nhưng Bạch thường tại đã vì ngươi mà rơi vào thảm cảnh, nếu ngươi còn có lương tâm thì hãy nói với bản cung một bí mật…một bí mật có khả năng bảo vệ Bạch thường tại chẳng hạn.”
Hàm Nhu rơi nước mắt, ngập ngừng một chút rồi nghiêng người, ghé sát vào tai ta thều thào mấy câu.
Khóe môi ta bất giác cong nhẹ.
Triệu Lam Kiều, quả nhiên là ngươi.
Quả nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Thiên la địa võng Triệu Đức phi dồn tâm tư sắp đặt không chỉ có như vậy.
“Còn một chuyện nữa… nô tỳ không biết có hữu dụng với nương nương hay không…”
Hàm Nhu ngập ngừng, một lần nữa ghé đến bên tai ta.
“Đa tạ, chuyện này thật sự rất hữu dụng.”
Ta mỉm cười gật đầu. Chuyện Hàm Nhu vừa nói so với tiết lộ mưu kế của Triệu Đức phi còn hữu dụng hơn.
Hàm Nhu thở phào nhẹ nhõm, mi mắt rũ xuống.
“Nô tỳ nợ Bạch nương nương quá nhiều. Nếu có thể làm được gì đó cho người… Nô tỳ chết cũng nhắm mắt.”
Ta nhìn vẻ mặt cam chịu của Hàm Nhu, cảm thấy mủi lòng. Một nữ nhân ngốc nghếch. Thù dĩ nhiên phải trả, nhưng nếu phải dùng mạng mình để đổi… Thật sự không đáng. Người này dũng cảm, có thù dám báo, lại không đến nỗi vô tình vô nghĩa, chỉ tiếc là tâm cơ không đủ. Nếu người nàng đến cầu xin ngày đó là ta mà không phải là Triệu Đức phi, kết cục bây giờ nhất định sẽ khác. Có điều, nghĩ lại thì ở trong mắt kẻ khác, ta chỉ là một nữ nhân nhút nhát, vô dụng, suốt ngày trốn sau lưng Hoàng hậu, ai lại muốn tìm ta cầu xin chứ.
“Lăng trì rất đau đớn. Cho ngươi cái này, uống vào sẽ ngừng tim mà chết. Có lẽ cũng đau nhưng vẫn tốt hơn bị lăng trì.”
Ta thở dài, lần tay áo lấy ra một lọ sứ nhỏ trao cho Hàm Nhu. Nếu nàng nhất quyết không nói, ta sẽ để nàng chịu lăng trì nhưng nàng đã hối lỗi, còn nói cho ta bí mật quan trọng nhường ấy, ta nên giúp nàng chết dễ chịu một chút.
Hôm nay mang theo hai loại thuốc này đều không uổng công.
Hàm Nhu nhận lọ thuốc độc, run rẩy dập đầu:
“Nô tỳ tạ ơn nương nương.”
***
Ra khỏi Triêu Lan cung đã thấy mặt trời lên đến đỉnh đầu, nắng trưa gay gắt phản chiếu trên cung điện vàng son loang loáng, làm ta có chút hoa mắt.
“Ghé qua Thái Y Viện chút đi.”
Ta ngồi trong kiệu, thò tay ra nắm vai áo Ngọc Nga giật giật.
“Chủ nhân thấy không khỏe chỗ nào? Có phải mấy ngày nay đã suy nghĩ quá nhiều? Hay là về cung nghỉ ngơi trước rồi mới mời thái y đến? ”
Ngọc Nga nghe đến “Thái Y Viện”liền giật bắn người, vén màn kiệu cho đầu vào hỏi liên tiếp. Đang lơ mơ bỗng nhiên thấy gương mặt Ngọc Nga phóng đại ngay trước mắt, ta giật mình, suýt chút la lên:
“Làm ta sợ chết được. Từ nay về sau đừng có đưa mặt lại gần như thế.”
Ngọc Nga lúng túng xin lỗi, rụt đầu trở về. Nhìn bộ dạng của nàng, ta chợt nghĩ có một người quan tâm mình như vậy thật là tốt.
“Ta không sao, chỗ nào cũng khỏe. Đến Thái Y Viện có chút chuyện thôi.”
Thái Y Viện nằm ở phía nam hoàng cung, gồm hai viện lớn là Tây viện và Đông viện dựa theo vị trí. Tây viện là nơi làm việc của các thái y còn Đông viện là nơi bốc thuốc, sắc thuốc. Kiệu hạ bên ngoài, Ngọc Nga đỡ tay ta dạo bước vào Tây viện. Ta vừa tới cửa liền thấy một nữ y cung kính hỏi han:
“Kính hỏi nương nương muốn triệu vị thái y nào xem mạch? Giờ đã là giữa trưa, các vị thái y đều đã đi nghỉ… e rằng nương nương phải đợi nô tỳ đi gọi người…”
Ta cười, lắc đầu:
“Bản cung không xem mạch, chỉ muốn xin một ít thuốc nên nhờ ai cũng được. ”
Nữ y cúi đầu nhận lệnh, dẫn ta đến chỗ một thái y trẻ ngồi gần đó. Buổi trưa các thái y đều đi nghỉ cả, chắc có lẽ hắn mới vào nghề nên mới bị bắt trực buổi trưa một mình.
“Vi thần Lâm Giang bái kiến Hòa phi nương nương.” Thái y trẻ nhìn thấy ta, vội phủi tà áo quỳ xuống. Ta vẫy tay cho hắn bình thân. Lâm Giang tạ ơn, rồi ngồi trở vào bàn làm việc của mình. Ta đến ngồi ở chiếc ghế bày trước bàn của hắn, nói ngay:
“Hôm nay bản cung không có bệnh gì cả. Chỉ là có một chuyện muốn thỉnh giáo Lâm đại nhân.”
Lâm Giang chắp tay nói:
“Thỉnh nương nương.”
“Không biết vết bỏng mới khỏi hơn một tháng nhưng để lại sẹo khó coi thì có thể chữa trị không?”
“Mới hơn một tháng, vẫn có khả năng. Nhưng nếu vết thương quá lớn thì chỉ trị được tám phần mà thôi. Lẽ nào nương nương bị thương sao?”
Lâm Giang cau mày, dùng ánh mắt lương y như từ mẫu rà soát ta. Ta cười đáp:
“Là một tiểu cung nữ. Tay nàng ấy bị phỏng. Ta đã hứa sẽ xin thuốc giúp nàng cho nên mới đến làm phiền Lâm đại nhân. Đã là như vậy, xin Lâm đại nhân kê cho ta một loại thuốc tốt.”
Lâm Giang nhanh chóng giấu đi ngạc nhiên trong ánh mắt, lục tìm trong thùng thuốc cả buổi, sau cùng lôi ra một lọ cao màu xanh ngọc:
“Cái này trị sẹo rất tốt. Mùi hương cũng dễ chịu.”
Ta mở nắp lọ cao, nâng lên mũi.Hương mai nhàn nhạt tản vào khứu giác, mang lại cảm giác thư thái khiến ta không nhịn được phải tán dương:
“Tư Chi nuôi dưỡng da thịt, Tử Tuế bồi bổ máu huyết, Bạch Mai an thần. Quả là thuốc tốt.”(1)
Lần này, Lâm Giang không giấu nổi ngạc nhiên:
“Nương nương biết y thuật?”
Ta che miệng cười:
“Không gọi là biết, chỉ có một chút kiến thức thôi.”
Lâm Giang lộ vẻ ngưỡng mộ. Ta không để tâm đến hắn, vẫy tay gọi nữ y ban nãy đến, trao lọ cao trị sẹo cho nàng, căn dặn:
“Phiền ngươi mang cái này đến Cát Tường điện, đưa cho một cung nữ tên là Miên Duệ.”
Nữ y tuân mệnh quay đi. Ta cũng nên trở về. Dù sao, hôm nay đến đây chỉ để xin thuốc, không nên nán lại lâu. Nhất là khi ánh mắt của Lâm Giang kia cứ chằm chặp dán vào mặt ta như vậy. Tuy nhiên, ta vừa đứng dậy thì liền thấy hai mắt tối sầm , một cơn đau kỳ quái lan ra từ sâu trong đầu.
Ta loạng choạng ngã xuống, Ngọc Nga sợ hãi ôm lấy ta:
“Chủ nhân sao vậy?”
“Tự nhiên đầu rất đau…”
Ta kêu khẽ, hai tay bám chặt lấy Ngọc Nga khiến nàng cũng nghiêng ngã mất đà, hai người chúng ta suýt chút đều té ngã. Có lẽ, ta đã thật sự té ngã nếu không nhờ một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy.
Tuy đầu nhức buốt nhưng ý thức của ta vẫn rất thanh tỉnh. Tây viện buổi trưa vắng vẻ, nữ y phụ trách cũng đi rồi, đôi tay này còn có thể là của ai ngoài Lâm Giang?
“Buông tay!”
Ta nhíu mày, cố hết sức hất tay Lâm Giang ra. Ngọc Nga nghe thấy liền hiểu ý ta, vội vàng len vào giữa, đẩy Lâm Giang ra xa, đồng thời đỡ ta ngồi trở lại ghế.
“Nương nương…”
“Lâm đại nhân, nếu để người khác biết ngài động vào bản cung, đôi tay của ngài không giữ được đâu.”
Ta trừng mắt, không ngại nói thẳng. Cũng may ở đây không có ai, nếu bị người khác biết được thì đừng nói là tay của hắn, ngay cả đầu của ta sợ cũng bay luôn.
Lâm Giang có chút ngỡ ngàng, nhưng lập tức ngộ ra vấn đề, sợ hãi quỳ xuống:
“Nương nương tha tội. Vi thần không cố ý mạo phạm nương nương.”
Gương mặt thư sinh vốn trắng trẻo của Lâm Giang càng trở nên trắng bệch. Ta cắn răng chịu đau, nói:
“Đầu bản cung không hiểu sao rất đau. Xem mạch giúp ta.”
Lâm Giang cuống quýt giơ tay ra muốn nắm lấy cổ tay ta. Ngọc Nga vội la lên, hắn mới nhớ đường lấy khăn lụa phủ lên tay ta trước. Sau đó, cách một lớp khăn mà bắt mạch.
Mặt Lâm Giang đang trắng bệch, tự nhiên lại chuyển sang xanh tái:
“Mấy ngày nay nương nương có ăn cái gì lạ hay không?”
“Không có. Bản cung ở Cát Tường điện ba ngày, thức ăn do chính ngự trù của Hoàng thượng chuẩn bị, không thể có vấn đề.”
Mặt Lâm Giang càng biến sắc. Hắn mím môi suy nghĩ, sau đó thận trọng nói:
“Vi thần cho rằng nương nương đã trúng độc.”
“Trời ơi.” Ngọc Nga che miệng, kinh hãi thều thào.
Ta trấn tĩnh nhìn Lâm Giang: “Lâm đại nhân chắc không? Là loại độc gì? Độc tính như thế nào?”
Lâm Giang lắc đầu: “Muốn biết chắc có lẽ phải dùng kim bạc, có điều phượng thể của nương nương không thể bị tổn thương… có lẽ vi thần nên dùng cách khác… có lẽ…”
Không đợi hắn nhiều lời, ta nói ngắn gọn: “Dùng kim bạc thử.”
Lâm Giang ái ngại nhưng ta quá kiên quyết, hắn đành lôi ra một bộ kim bạc sắc nhọn. Ngọc Nga khẽ rùng mình:
“Phải dùng cái này đâm vào chủ nhân sao?”
“Đừng lo, không đau lắm đâu.”
Ta mỉm cười, trấn an Ngọc Nga. Thực ra, nếu chỉ đâm một cây kim nhỏ xíu vào tay thì có gì to tát. Vấn đề là ở chỗ muốn thử độc cho chính xác, nhất định phải đâm vào huyệt vị trên mu bàn tay. Mà đâm vào chỗ này thì đau đớn vô cùng.
Ta vén tay áo, kê tay lên gối ngọc trên bàn. Lâm Giang đổ mồ hôi lạnh, nâng kim lên:
“Nương nương chịu được không?”
Ta gật đầu. Kim bạc hạ xuống. Mu bàn tay ta tê rần. Đau đớn chạy dọc từ mu bàn tay lên cả cánh tay, giống như muốn hòa làm một với cơn đau trên đầu. Một giọt mồ hôi lăn dài xuống gò má ta. Ta mặc kệ, vẫn giữ nét mặt dửng dưng cố hữu của mình.
Kim bạc rút ra. Cơn đau thuyên giảm. Ta thở ra một hơi. Lâm Giang đưa kim bạc lên sát mũi, săm soi từng chi tiết. Ta cũng chăm chút quan sát.
Đầu kim thanh mảnh chầm chậm ngả đen. Đúng là trúng độc.
Ta hỏi: “Như vậy hẳn là không đủ nhận biết độc gì, có phải không?”
Lâm Giang đáp: “Đúng vậy, nếu muốn nhận độc thì phải lấy máu…” Nói xong, hắn đột nhiên giật mình, che miệng như mới lỡ lời.
Ta nhún vai: “Vậy thì lấy máu đi.”
“Đâm như thế còn chưa đủ sao? Còn muốn chủ nhân nhà ta cắt máu cho ngươi sao?” Ngọc Nga trợn mắt, dáng vẻ như là đang xem Lâm Giang là kẻ thù.
“Đừng nói bậy.” Ta búng trán Ngọc Nga, quay sang Lâm Giang, nghiêm túc nói: “Mang dụng cụ ra đây. Bản cung muốn thử độc.”
Lâm Giang thở dài, mang ra một chiếc chén sứ nhỏ cùng một dao bạc mỏng dính. Ta chìa tay cho hắn, hắn lại run run không dám xuống dao. Ta vốn không sợ hãi nhưng lại bị bộ dạng run rẩy của hắn dọa sợ. Trong lòng thầm mắng: Ngươi là loại thái y gì? Chỉ lấy chút máu đã run tay.
“Để ta.” Ta ngán ngẩm giành lấy con dao từ tay Lâm Giang rồi nhanh chóng ấn nhẹ mũi dao vào đầu ngón tay. Máu đỏ tươi nhỏ xuống chén sứ, từng giọt từng giọt một. Nhắm chừng đã đủ, ta bấm mạnh đầu ngón tay, sau đó lấy băng vải để sẵn bên cạnh ấn chặt vào. Vết cắt rất nhỏ nên máu nhanh chóng ngừng chảy.
Khi ta ngước lên, thứ đập vào mắt trước tiên lại là hai bộ mặt tái mét của cả Ngọc Nga lẫn Lâm Giang.
Ngọc Nga không nói nên lời đã đành, ngay cả Lâm Giang là nam tử hán mà cũng nhát gan như vậy. Ta chợt nghi ngờ: hắn có khi là đút lót mới được vào Thái Y Viện.
_________________________
(1): Trong truyện sử dụng nhiều kiến thức về y dược, một số là thật, một số là do mình tưởng tượng ra để phù hợp với nội dung truyện. Từ nay về sau, khi nào có nhắc đến kiến thức y dược, mình sẽ chú thích để các bạn hiểu rõ đâu là thật đâu là giả Ở chương này, tên thuốc được hư cấu hoàn toàn