"Ngọc không mài không sáng"
Thẩm Đốc Trí nói nhiều như vậy, chung quy lại vẫn là câu nói kia.
Thực lực không chỉ là vũ lực của cá nhân. Ông đưa Diệp Hoan vào trong quân doanh mục đích lớn nhất là muốn tôi luyện hắn trở thành một người kiên nghị trầm ổn, cho dù tương lai sau này làm việc gì đều có thể có thành tựu.
Hoặc chí ít hắn sẽ không gặp phải rắc rối.
Tính cách của Diệp Hoan quá xốc nổi, không có khuôn phép cũng bởi hắn còn rất trẻ. Người trẻ tuổi bình thường có thể thừa dịp còn sung sức phóng túng phô trương nhưng Diệp Hoan thì không được. Thân thế của hắn bắt buộc hắn phải trầm ổn, dũng cảm và quả quyết, hay nói cách khác hắn không có tư cách phung phí thanh xuân của mình. Hắn là cháu đích tôn của Thẩm gia, chỉ một hành động nho nhỏ cũng có thể mang đến vinh quang hoặc là phiền toái cho Thẩm gia.
Đó cũng là lý do lúc Thẩm Đốc Trí đưa hắn vào quân ngũ, tất cả mọi người ở Thẩm gia kể cả Chu Dung đều không có bất kỳ phản đối nào.
Mọi người đều rõ ràng, làm như vậy không phải hại hắn mà là tốt cho hắn. Người chú năm không vừa mắt với thằng cháu này thực ra rất quan tâm Diệp Hoan, chỉ là ông giấu sự quan tâm đó ở sâu bên trong vẻ ngoài lạnh lùng khiến cho Diệp Hoan không phát hiện mà thôi.
Thẩm Đốc Trí có nỗi khổ tâm, Diệp Hoan cũng có khổ tâm của riêng hắn.
Hắn vô cùng sốt ruột vì tung tích của Kiều Mộc. Tuy rằng trước mắt hắn không có bất kỳ manh mối nào, tuy rằng đã có rất nhiều người vì hắn mà hối hả tìm kiếm, nhưng hắn vẫn thực sự muốn tự mình đi tìm kiếm cô. Cho dù ...
Đúng vậy, Diệp Hoan vẫn quyết định phải thoát khỏi quân doanh, hắn không sợ chịu khổ, không sợ bị tôi luyện nhưng không phải là lúc này. Bây giờ hắn còn có việc khác phải làm.
Diệp Hoan đang đợi, hắn đợi thời cơ có thể bước ra khỏi cổng quân doanh.
Hà Bình vẫn tiếp tục huấn luyện hắn, người đại đội trưởng này bất cứ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như quan tài. Cho dù hiếm hoi lộ ra một chút tươi cười thì cũng là da cười thịt không cười, bộ dạng vô cùng quái dị, còn không thuận mắt bằng lúc nghiêm nghị.
Diệp Hoan càng ngày càng tiến bộ, mang phụ trọng chạy 5km, chạy cầu thang hay bò lưới sắt đã không phải là vấn đề. Chạy 400m có chướng ngại vật cũng đạt tới 1 phút 50 giây, mặc dù còn kém tiêu chuẩn 5 giây nhưng hắn có thể đạt tới thành tích này coi như là giỏi lắm rồi. Hà Bình mắt nhắm mắt mở coi như hắn thông qua. Về phần ném xa và chống đẩy hít đất, Diệp Hoan liều mạng cũng đạt thành tích kém tiêu chuẩn một chút, Hà Bình lần đầu tiên không có trừng phạt hắn, ngược lại khẽ gật đầu, gương mặt khô cứng cũng thoáng qua một nét vui vẻ
Diệp Hoan lo lắng bất an hỏi Hà Bình xem thành tích của hắn có được hay không, Hà Bình nhàn nhạt trả lời một câu: "Coi như cũng được."
Hắn liều mạng huấn luyện, chỉ đổi lại một câu nói "Coi như cũng được" để đánh giá thành tích, Diệp Hoan cảm thấy hơi nhụt chí.
Nhưng đám sài lang cùng ký túc xá sau khi biết thì muôn phần kinh hãi cho hắn biết, cái "Coi như cũng được" trong miệng Hà Bình cũng tương đương với vô cùng xuất sắc rồi. Bọn họ là bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp, huấn luyện từ trước tới nay mặc kệ thành tích trâu bò thế nào cũng không thể đổi được câu đánh giá này, ngược lại toàn nhận được lời mắng bọn họ là rác rưởi, tạp chủng. Bởi vì bọn họ là quân nhân tinh nhuệ, là do đại đội trưởng nghiêm khắc tuyển chọn ra từ tất cả các quân khu khắp cả nước, có thể nói là đi ngàn dặm chọn một binh vương, bản thân mỗi người đều đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Nhưng Diệp Hoan thì lại khác, Diệp Hoan vào quân doanh chỉ với tư cách là một người bình thường, người bình thường liều mạng có thể đạt thành tích như vậy, thật không phụ câu "Coi như cũng được" của Hà Bình rồi.
Huấn luyện vẫn diễn ra đều đặn.
Advertisement
Bộ đội đặc chủng đương nhiên không chỉ có mỗi việc chạy mãi một đoạn đường, bò dưới lưới sắt, tập chống đẩy - hít đất mà một bộ đội đặc chủng hợp cách bắt buộc phải tinh thông tất cả các kỹ năng quân sự, xạ kích, chiến đấu, máy tính, ô tô, máy bay, trực thăng, thậm chí cả lái tàu ngầm.
Sau khi miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn huấn luyện, Hà Bình để cho Diệp Hoan chính thức gia nhập đội ngũ bộ đội đặc chủng đang được huấn luyện.
Ngày thứ hai là huấn luyện bắn tỉa.
Trước mắt, bộ đội đặc chủng trong nước sử dụng súng trường tự động 95G, một loại súng có bán kính lòng nhỏ.
Buổi sáng, sau khi làm xong những công việc thường nhật, Hà Bình đưa cả đại đội đến sân tập bắn phía Bắc, hơn nữa còn đưa cho Diệp Hoan một khẩu 95G.
Cầm khẩu súng đen bóng trĩu xuống trong tay, Diệp Hoan không khỏi nổi lên một hồi kích động. Đây là lần đầu tiên hắn được cầm súng thật nha, hơn nữa còn là súng tự động. Nhìn khẩu súng trong tay, Diệp Hoan hưng phấn đến đổ mồ hôi.
Xạ kích bắn bia tính điểm, Diệp Hoan bị xếp vào nhóm thứ 3.
Thời đại này đã là thời đại khoa học kỹ thuật, trên sân tập bắn đã không còn binh sĩ vung vẩy cờ đỏ lớn tiếng bao cáo điểm số nữa, mà thay vào đó là màn hình điện tử chấm điểm.
Trải qua một tràng tiếng súng ầm ĩ, hai nhóm phía trước đã bắn xong, đến lượt nhóm của Diệp Hoan tiến lên kiểm tra hộp đạn và vũ khí. Diệp Hoan nhìn sang thấy đồng đội đang cúi đầu cẩn thận kiểm tra súng ống, hắn cũng không hiểu cần kiểm tra những gì nhưng lại sợ xấu mặt nên cũng giả vờ giả vịt kiểm tra một hồi. Mệnh lệnh của Hà Bình phát ra, nhóm thứ ba bắt đầu nằm xuống chuẩn bị xạ kích
Diệp Hoan đã luyện được thói quen nghe lệnh, không chút do dự nhào vào trong một bụi cỏ, lòng bàn tay tiếp xúc với khẩu súng lành lạnh.
Trong khoảnh khắc nhào vào bụi cỏ kia, hắn chợt có một ý tưởng kỳ quái
Advertisement
Trong tay hắn chẳng phải đang có súng hàng thật giá thật hay sao? Muốn ra khỏi doanh trại không phải là chuyện đơn giản à? Chỉ cần quay súng chĩa vào đầu Hà Bình, còn phải sợ hắn không ngoan ngoãn thả người đi sao?
Quả đúng là cơ hội trời cho đây rồi! Nghĩ đến đây cả người Diệp Hoan run lên vì hưng phấn
Cả đời Diệp Hoan đã từng trải qua rất nhiều tình huống: lúc thì làm Lôi Phong chống cướp, cũng có lúc làm lưu manh, bắt cóc tổng tiền, chuyện tốt chuyện xấu, việc thiện việc ác gì cũng đã trải qua rất nhiều nhưng tình huống cầm súng cưỡng ép thượng tá quân đội thì vẫn còn đợi được khám phá.
Chỉ cần uy hiếp Hà Bình là mọi việc đều xong!
Cả người Diệp Hoan khẽ run lên, trong mắt là hưng phấn dào dạt. Mặc dù tầm mắt hắn vẫn luôn đặt trên tấm bia điện tử đằng xa nhưng tâm tư đã bay đến trên người Hà Bình đang đứng cách đó không đến hai mét sau lưng hắn.
Một kế hoạch thật hoàn mĩ!
Diệp Hoan cũng phải tấm tắc khen mình là thiên tài.
Trong lúc Diệp Hoan đang vô cùng kích động chuẩn bị thực hiện kế hoạch vĩ đại này thì chợt xảy ra một chuyện ngoài ý muốn
Một tiếng "cạch!" nhỏ vang lên sau lưng, Diệp Hoan phát hiện một họng súng đen sì đang dí vào sau gáy mình.
Bên tai truyện đến giọng điệu bình tĩnh của Hà Bình: "Chuyên tâm bắn bia. Đừng có suy nghĩ bậy bạ, càng không nên làm mấy động tác nguy hiểm, nếu không cậu sẽ phải trả giá vô cùng đắt đấy"
Diệp Hoan ngây người, sau đó hai hốc mắt phiếm lệ. Tên đội trưởng chó má này rốt cuộc là yêu nghiệt từ phương nào chui ra thế
Diệp Hoan buông súng, nằm rạp trên đất, hai tay giơ cao, run giọng nói: "Đội trưởng, đừng xúc động! Tôi đầu hàng!"
Hà Bình vẫn tiếp tục dí súng lên gáy hắn, thản nhiên nói: "Ai cho phép cậu đầu hàng, nhặt sung lên! Mắt nhìn phía trước, chuẩn bị xạ kích"
Diệp Hoan khóc thành tiếng: "Đội trưởng ơi, đừng đùa nữa mà...Mọi người đều là người nhà cả. Anh cứ nhắm cái đó vào đầu tôi, mọi người đều đang chỉ trỏ chúng ta kìa..."
"Tôi không ngại"
"....Đội trưởng à, tôi đã nghe thấy mở khóa an toàn rồi. Cẩn thật súng cướp cò đó"
"Nếu mọi chuyện êm đẹp thì sẽ không cướp cò được"
Diệp Hoan giơ cao hai tay, nước mắt giàn rụa cầu cứu đám đồng đội đang há hốc mồm theo dõi kịch hay
"Có ai thấy việc bất bình ra tay chính nghĩa không?"
"......."
"....Báo động giúp ta cũng được"
"......"
Lần huấn luyện xạ kích này, trong nhật ký của đội đặc chủng lại có thêm những ghi chép mới:
Diệp Hoan là người đầu tiên bị đội trưởng xem như bia ngắm.
Diệp Hoan là bộ đội đặc chủng có thành tích tệ nhất từ trước đến nay, 10 phát bắn hỏng 8 phát. Trong đó cũng không thể bỏ qua yếu tố tâm lý, cho dù là ai nếu bị người khác chĩa sũng vào đầu thì thành tích cũng sẽ không thể tốt được
Diệp Hoan là bộ đội đặc chủng đầu tiên mở miệng xin hàng, là kẻ thiếu khí chất nhất trong đội ngũ
Còn có một dòng nữa, Diệp Hoan là bộ đội đặc chủng đầu tiên té xỉu ngay trên sân tập bởi vì sau khi bắn xong loạt đạn cuối cùng, súng của đội trưởng Hà Bình bất ngờ cướp cò. Không biết là vô tình hay cố ý mà viên đạn bắn ra sượt qua đầu Diệp Hoan, bắn vào bãi đất trên sân tập, cách đầu hắn chỉ vỏn vẹn một centimet.
Thời tiết ấm áp, ánh nắng trải khắp muôn nơi. Mùa xuân tới rồi lại đi, xuân hạ thu đông cứ đều đặn theo quy luật của tự nhiên
.......
Sân bay thủ đô
Một bóng người cường tráng, rắn rỏi đi ra khỏi máy bay, xách theo hành lý đơn giản đi ra phía đại sảnh bên ngoài.
Đây là một người đàn ông khoảng tầm hai mươi lăm tuổi, mặt mũi điềm đạm, cử chỉ nho nhã lễ độ. Mỗi bước chân, mỗi cái đánh tay đều thật hoàn mĩ giống như lấy thước đo vậy. Có thể nhìn ra người đàn ông này đã được dạy dỗ rất tốt.
Tay cầm theo một cặp công văn màu đen, người đàn ông dừng bước trong đại sảnh, cởi bỏ một nút áo trên áo khoác rồi chậm rãi đi ra cửa
Một chiếc Audi màu đen đang lẳng lặng chờ ngoài cửa, một người trung niên mặc bộ vét đen nhìn thấy người thanh niên liền cúi chào kính cẩn: "Duệ thiếu gia, chào mừng ngài trở lại Bắc Kinh"
Duệ thiếu gia này chính là Thẩm Duệ từng bị Thẩm Đốc Lễ đày ải đến một huyện nghèo ở Tây Bắc.
Ánh nắng chói chang khiến Thẩm Duệ hơi híp mắt, làn da trắng trẻo hơi ửng lên. Thẩm Duệ cũng không vội lên xe. Hắn đứng trước cửa xe dang hai tay, thỏa mãn duỗi lưng hít thở bầu không khí quen thuộc đã xa cách quá lâu. Thẩm Duệ từ tốn ngắm nhìn từng cành cây ngọn cỏ, trên mặt nhàn nhạt nét tươi cười nhưng trong mắt lại dâng lên sắc thái âm trầm.
Hắn không nói lời nào, bước vào trong xe. Âm thanh khởi động êm ái, chiếc ô tô chở Thẩm Duệ vào nội thành.
......
Diệp Hoan không thể chịu đựng thêm nữa. Hắn lại bắt đầu trù tính kế hoạch chạy trốn
Mỗi lần Hà Bình nhìn thấy ánh mắt mưu tính của hắn thì đều cười mỉa mai. Anh ta thậm chí nhiều lần nói trắng ra với Diệp Hoan rằng với khả năng bây giờ của hắn thì xác suất thành công cơ bản là con số không. Chọn ra bất kỳ một người nào trong quân doanh, cho dù là tên lính gác cửa cũng có thể dễ dàng đánh bại Diệp Hoan sau đó đánh hắn đến nỗi mẹ hắn cũng không thế nhận ra hắn.
Diệp Hoan cảm thấy thật phẫn hận và chán nản khi biết rằng đó đúng là sự thật.
Muốn dựa vào sức lực mà lao ra khỏi quân doanh không khác nào châu chấu đá xe.
Dùng trí, vẫn chỉ có thể dùng trí
Nhưng dùng như thế nào?
Trong đầu Diệp Hoan đang ấp ủ một kế hoạch khổng lồ. Cần phải có một kế hoạch thật tỉ mẩn chứ cứ đợi chờ ở đây đoán chừng Hà Bình sẽ đùa chết hắn.
Hai ngày sau, Diệp Hoan lặng lẽ thai nghén ra một kế hoạch hoàn chỉnh
Việc Diệp Hoan chuẩn bị làm trong dân gian người ta hay nói là "chó cùng rứt giậu" Diệp Hoan bây giờ cũng đã bị ép tới chân tường rồi nên hắn đã bị bức ra tiềm lực kinh người. Hắn định diễn lại bộ phim Vượt Ngục phiên bản Trung Quốc.
Mấy phương pháp bại não như đào tường hắn khinh thường dùng. Cái gọi là dùng trí đương nhiên là phải dùng phương pháp bí ẩn nhất, an toàn nhất, mau lẹ nhất để ra khỏi đây. Cái phương pháp đào đất kia, đào đến mấy chục năm, đến lúc nhị đệ đều cứng không nổi nữa thì ra ngoài còn có ý nghĩa gì?
Nhưng mà có một câu nói rất hay trong bộ phim Nhà Tù Shawshank: "có những chú chim không thể bị nhốt ở trong lồng, bộ cánh của chúng quá lấp lánh và khi chúng bay đi xa, một phần trong bạn hiểu rằng giam cầm chúng để mua vui là một tội ác"
Thế là giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Hoan chính thức bắt đầu hành động
Hắn lén lút xách một thùng xăng được giấu dưới gầm giường ký túc xá. Thùng xăng này là hắn trộm ra được trong bình xăng của chiếc xe Jeep khi huấn luyện tối qua. Chỗ tốt duy nhất khi cùng lớn lên với Trương Tam là hắn cũng học ké được các ký thuật ăn cắp, cho nên việc trộm một ít xăng thật sự quá đơn giản.
Thừa dịp mọi người trong ký túc xá ngủ trưa, bãi tập bên ngoài không còn người huấn luyện, Diệp Hoan rón rén mang thùng xăng chui vào nhà vệ sinh công cộng gần đó
Kỳ thật phúc lợi của bộ đội đặc chủng khá cao cấp, chẳng những khu ký túc xá khang trang mà trong mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng. Thế nhưng bởi vì thời gian biểu nghiêm ngặt nên đám bộ đội đều quen sử dụng nhà vệ sinh bên ngoài để tiết kiệm thời gian.
Nhà vệ sinh kiểu này là loại ngồi xổm kiểu cũ, xài chung một đường ống thoát nước. Diệp Hoan nhìn ngó xung quanh rồi cười nham hiểm đổ hết can xăng vào trong đường ống
Một giờ hai mươi phút chiều, tiếng còi tập hợp nổi lên, mọi người nhanh chóng rửa mặt cho tỉnh táo rồi nhao nhao chạy về nhà vệ sinh công cộng.
Diệp Hoan đang trốn trong một phòng vệ sinh, tận mắt nhìn thấy Hà Bình đã vội vàng chiếm được một phòng. Hắn cười gian rồi bật lửa đốt một đoạn giấy vệ sinh, ném vào trong đường ống thoát nước
Phừng!!
Ánh lửa ngút trời, từ các phòng vệ sinh bố lên khói đen mù mịt hòa cùng với tiếng la hét thảm thiết của đám bộ đội, thoang thoảng trong không khí còn lẫn cả mùi....thịt nướng. Đám người bất hạnh đang đóng đô bên trong các buồng vệ sinh cũng cuống cuồng xông ra ngoài, không ngừng dập dập hạ bộ đang bắt lửa, kể cả Hà Bình
Diệp Hoan nén nhịn không để bản thân cười lăn ra đất, nương theo hỗn loạn mà lặng lẽ chạy ra khỏi nhà vệ sinh
Đến một chỗ khuất, Diệp Hoan không nhịn được nữa mà cười lên ha hả
Thật con mẹ nó hả giận!
Những ngày qua hắn bị Hà Bình hạnh hạ không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc lần này đã gỡ được một bàn
Diệp Hoan không một chút áy náy lương tâm. Anh đây đã nương tay lắm rồi, chẳng qua chỉ dùng xăng biến khu rừng rậm đen đúa của các người thành chim nhỏ giữa đồi hoang thôi, nhân tiện sát trùng luôn cúc hoa của các ngoài. Nếu là kẻ lòng dạ độc ác thì đã ném luôn lựu đạn nổ banh xác cả lũ rồi
Ánh lửa bừng bừng trong nhà vệ sinh cùng với tiếng nguwofi la hét khiến đám bộ đội đang luyện tập đứng ngây ra rồi ngay tức khắc chạy như bay về phía đó.
Cả đại đội đặc chủng lâm vào hỗn loạn, ngay cả chính ủy Cảnh Chí Quân cũng xanh mặt chạy vội vào khu vệ sinh.
Diệp Hoan sau khi thoát ra ngoài vẫn lảng vảng ở gần phòng đội trưởng quan sát thấy Cảnh Chí Quân đã chạy ra khỏi văn phòng. Trong văn phòng hiện giờ hẳn không còn ai, hắn lặng lẽ lẻn vào, nhấc điện thoại gọi cứu hỏa
"A lô, khu vực của đại đội đặc chủng Lam Kiếm đang xảy ra hỏa hoạn trong khu vực vệ sinh"
"Cái gì? Nguyên nhân hỏa hoạn à? ...Có lẽ là đại đội trưởng của chúng ta đang nướng thịt trong bồn cầu"
"Nướng cái gì á? À, nướng chim, chim sẻ...Đúng, đúng, đội trưởng của chúng ta thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi...Các anh mau mau điều xe cứu hỏa đến ngay đi!"
Sau đó, Diệp Hoan lại bấm một số điện thoại khác
Hắn hạ giọng thì thào: "Báo cáo chính quyền, tôi phát hiện một hang ổ bán hàng đa cấp lừa đảo..."
"Địa chỉ hả? Chính là doanh trại của đại đội đặc chủng Lam Kiếm, vâng, đội đặc chủng chỉ là vỏ bọc che giấu thôi, kỳ thật bọn họ chính là một tổ chức bán hàng đa cấp. Trùm sỏ của tổ chức này tên là Hà Bình, là một kẻ lòng dạ hung ác, vâng, thân phận đại đội trưởng cũng là thân phận giả mạo thôi...Tôi là ai à, Tôi mẹ nó là nạn nhân! Tôi đã bị lừa gạt vào đây mấy tháng rồi, mỗi ngày đều bị đánh đập tàn tệ..."
"Này này, tôi đâu có nói láo với cảnh sát! Mẹ kiếp, cảnh sát các người có còn nhân tính hay không vậy? Lão tử đã tố cáo nhiều lần như vậy mà các người không một lần nào tin tưởng tôi....Cái gì? Chuyện này các người không thể can thiệp? Lực lượng duy trì trật tự quân khu là binh chủng nào? Alo! Alo!..."
Vài phút sau, ngoài cổng lớn của doanh trại vang lên tiếng còi báo động ầm ĩ, đội cứu hỏa của thành phố cùng với lực lượng duy trì trật tự quân khu vừa hay tới nơi. Đám bộ đội gác cửa cầm súng ngăn không cho phép ai bước vào quân doanh, đang đối địch cùng với đội cứu hỏa và lực lượng duy trì trật tự.