Diệp Hoan rời Cao Gia... Cả nhà Cao Kiến Quốc ra đưa tiễn.
Cao Kiến Quốc vô cùng nhiệt tình với người anh em kết nghĩa này. Đặc biệt khi nhìn thấy Diệp Hoan và Cao Thắng Nam sóng vai đứng cùng một chỗ, ông rất cao hứng, mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Hình ảnh đó vô cùng hài hước, trên đời còn có cặp chú cháu nào giống như bọn họ sao?
Cao Kiến Quốc nắm tay Diệp Hoan, tình cảm nói: "Nhị đệ, nếu rảnh thì thường xuyên đến nhà anh chơi, chị dâu chú tay nghề không tệ. Ninh Hải cách Giang Châu không xa, lúc nào muốn tới, cứ nói với cháu gái chú một tiếng bảo nó đưa chú đến đây...Đừng có tự mình lái xe."
Da đầu Diệp Hoan run lên, mỗi lần nghe Cao Kiến Quốc nhắc tới hai chữ "nhị đệ", hắn luôn có một loại cảm xúc bức bối muốn sờ vào đũng quần mình...
Hắn cảm thấy vô cùng kính nể Cao Kiến Quốc.
Lão già này âm thầm tính kế chia rẽ một đôi uyên ương, sau đó lại coi như không có gì, vẻ mặt vẫn vô cùng khoan hậu thân mật, vui vẻ. Ông hoàn toàn không để ý ánh mắt như muốn giết người của con gái, trong một đêm biến con rể thảnh em kết nghĩa. Hơn nữa, Cao Kiến Quốc không hề có chút gượng ép mà còn vô cùng tự nhiên với sự biến hóa thân phận này.
Diệp Hoan bỗng nhiên sáng tỏ một đạo lý: quan có chia tốt xấu nhưng xét về độ gian trá chỉ sợ cả hai loại không khác gì nhau. Bất luận quan tốt hay quan xấu nếu không gian trá họ không thể nào ngồi được vào chiếc ghế to hoặc nếu có chỉ sợ cũng không giữ được lâu.
Mấy người Cao Gia tha thiết vẫy tay, Cao Thắng Nam xanh mét mặt, đưa Diệp Hoan ra khỏi thành phố Giang Châu.
Tâm tình của cô giờ đây vô cùng phức tạp, cô chỉ muốn dừng lại cho Diệp Hoan một cái bạt tai, đánh hắn một trận tơi bời. Nhưng như thế cũng không đủ, cô còn muốn buông tay lái, đạp mạnh chân ga để hai người đồng quy vu tận.
Quá chủ quan! Cô quên mất mình chỉ là một cô bé mới hơn đôi mươi, bàn về thủ đoạn sao có thể so sánh với cha cô đã lăn lội trong quan trường mấy chục năm?
Diệp Hoan ngồi kế bên, vẻ mặt có chút thẹn thùng.
Sự tình náo loạn đến tình trạng bây giờ đã sớm hoàn toàn đi lệch khỏi kế hoạch vạch sẵn, nó đã rẽ sang một phương hướng hoàn toàn khác ngoài tầm khống chế của hai người.
"Cháu gái..."
Diệp Hoan vừa mở miệng nhận được ngay ánh mắt muốn giết người của Cao Thắng Nam. Hắn rất sáng suốt, đổi giọng:"Thắng Nam à, ba của cô thật là giống lưu manh! "
"Nói gì đó? Muốn ăn đòn phải không?" Hai mắt Cao Thắng Nam bốc hỏa trừng mắt nhìn Diệp Hoan.
Advertisement
Diệp Hoan cười nói: "Tôi không phải là giúp cô xả bớt một ít bực tức căm phẫn sao? Cô nghĩ mà xem, một đôi uyên ương hạnh phúc là thế kết quả lại bị cha cô dùng một chầu rượu chia rẽ. Cha cô còn độc ác hơn cả bà mẹ của Thôi Oanh Oanh trong 'Tây Sương Ký*', cùng lắm người ta chỉ làm cho hai người họ kết bái huynh muội, cha cô ép tôi trở thành đồng lứa với ông ấy, cô xem ông ấy có còn là người a a..."
*Tây Sương Ký: để rõ hơn mời độc giả xem chi tiết tại:https://vi.wikipedia.org/wiki/Tây_sương_ký
Cao Thắng Nam dừng xe ở ven đường, sau đó hung hăng đánh hắn. Cô tức giận đến mức nước mắt rơi tuôn ra.
"Anh còn nói! Đều tại anh! Đều tại anh! Đã dặn anh đừng có uống, dặn anh không nên uống, anh nhấp môi thì chết à? Ba tôi đem bình rượu ngâm từ lúc ông ấy tham gia quân đội ra uống, anh cho rằng có thể uống giỏi hơn ông ấy sao?"
Diệp Hoan buồn bã ỉu xìu thở dài: "Đây là sự tình không thể từ chối, tôi còn tưởng ba cô đãi khách nhiệt tình, tôi không nghĩ tới ông ấy lại vạch ra âm mưu như vậy..."
Hai mắt Cao Thắng Nam đỏ bừng, oán hận nói: "Chuyện bây giờ thành thế này, anh nói phải làm sao đây?"
Diệp Hoan nghĩ nghĩ lo sợ nói: "Mấy ngày nữa tôi lại đến nhà cô, nói với ba cô tôi và ông ấy lý tưởng khác nhau, sau đó cùng ba cô ân đoạn nghĩa tuyệt, cô thấy thế nào?"
Cao Thắng Nam thở phù một cái, rồi mỉm cười, sau đó khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Diệp Hoan, anh làm hỏng chuyện này, anh phải phụ trách, tôi không biết đâu..."
Diệp Hoan nóng nảy: "Tôi còn phải phụ trách thế nào? Tôi hỗ trợ cô rồi thậm trí giờ đã trở thành chú cô rồi, đoán chừng sau này cô phải xưng hô với tôi như bề trên đó..."
Cao Thắng Nam cả giận: "Chú, chú to nhỉ! Chuyện này đều là anh gây ra, anh lo mà dọn dẹp nó! Nếu như anh mà không làm được thì để đó cho tôi, bất quá biện pháp của tôi có thể sẽ làm cho anh không yên ổn được đâu!"
"Cô muốn thế nào?"
Advertisement
Cao Thằng Nam hừ hừ, không trả lời, một lần nữa khởi động xe, tiến về Ninh Hải.
...
Cao Thắng Nam đưa Diệp Hoan đến đầu khu Lão Thành rồi lái xe rời đi không thèm quay đầu lại.
Nữ cảnh sát xinh đẹp lúc này trong bụng tràn đầy tức giận không biết trút lên ai, đoán chừng đang đi đến võ quán nào đó luyện quyền cước.
Diệp Hoan mở cửa ra, thấy Nam Kiều Mộc đang nấu cơm trong phòng.
Diệp Hoan vào bếp, nhẹ nhàng nắm eo của cô kéo cô dựa vào ngực.
Nam Kiều Mộc không cần quay đầu lại, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc giống như đã thân thuộc từ kiếp trước.
Cô khẽ tựa đầu vào vai Diệp Hoan, hơi thở ấm áp của Diệp Hoan làm cổ cô phiếm hồng, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.
"Cả đêm không về, đi đâu chơi đùa phải không?" Lời nói của cô không mang theo chút tức giận nào. Trước kia Diệp Hoan thường xuyên ra ngoài chơi, đôi khi ca hát, có khi ngồi net suốt cả đêm, cô cũng thành thói quen.
Diệp Hoan thỏa mãn, thở dài một hơi, nói: "Tối nay anh trải qua một việc hết sức ly kỳ, anh mới nhận một cô cháu gái rất hiểu chuyện chỉ là tính khí hơi nóng nảy một tý..."
Nam Kiều Mộc khẽ giật mình, lấy tay vỗ nhẹ hắn một cái, quở mắng: "Lại nói hươu nói vượn, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, nhanh."
Diệp Hoan vẫn ôm eo cô không có buông tay. Mỗi lần ở cùng một chỗ với Kiểu Mộc, nội tâm hắn cảm thấy vô cùng bình yên, tựa như mọi phiền não mệt mỏi đều tiêu tan. Không khí ấm áp yên tĩnh tràn ngập căn nhà nhỏ.
"Kiểu Mộc, anh đời trước tích được bao nhiêu phúc phận đời này mới gặp được người con gái tốt như em..."
Kiều Mộc đẩy hắn ra, hối tiếc thở dài: "Đúng là em kiếp trước tạo nghiệt mới gặp phải anh, chứ có quan hệ gì tới việc anh tích phúc?"
"..."
Diệp Hoan nở nụ cười, đây là Kiểu Mộc, cô luôn luôn giấu cảm xúc chân thật của mình ở trong lòng, không có cách nào biểu đạt, hai mươi năm nay vẫn luôn là vậy.
Nếu như trong cái đêm tuyết trắng ấy, Diệp Hoan không chủ động thổ lộ với cô chỉ sợ rằng quan hệ hai người bây giờ vẫn như cũ không hề tiến triển.
Diệp Hoan ôm thân thể mềm mại ôn nhu của Kiểu Mộc nhưng trong đầu hắn đột nhiên hiện lên bộ dáng xinh đẹp của Cao Thắng Nam.
Rất nhanh hắn ngay lập tức gạt đi khuôn mặt không nên thuộc về vắn.
Mặc dù không có giúp đỡ được cô ấy nhiều, nhưng sự tình đã qua, hắn vào Cao Thắng Nam sau này nên đường ai nấy đi thôi?
Như vậy cũng tốt, giống như cá về với nước quên đi chuyện trên bờ, rất nhanh cô sẽ phát hiện trên đường vớ bừa một người đàn ông nào khác đều xuất sắc hơn hắn, về sau cô sẽ quên hắn không dây dưa với hắn nữa.
Diệp Hoan có chút áy này, hắn không biết có phải phụ lòng Cao Thắng Nam không, cũng không biết tại sao hắn đã ôm Kiều Mộc còn nghĩ đến người khác, có phải cũng có lúc hắn sẽ phụ Kiểu Mộc?
Chính hắn một mực muốn làm người đàn ông tốt, một lòng yêu Kiều Mộc, thế nhưng sự thật lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của hắn.
Vì sao hắn lại mềm lòng với Cao Thắng Nam?
Diệu Hoan suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn đưa ra một cái kết luận vô cùng miễn cưỡng: Có lẽ bởi vì hắn bị cô chơi qua nha?
Chẳng qua là... Sự tình thực sự kết thúc sao?
Bộ dáng phẫn hận không cảm lòng của Cao Thắng Nam khiến hắn rùng mình.
"Sao vậy? Đang bình thường sao tự nhiên lại rùng mình?"
"Không sao cả, đột nhiên anh nghĩ tới một vấn đề, em của chú hai thì gọi là gì?"
"Chú ba?"
"Được rồi, chúng ta không đề cập tới cái này nữa, mấy cái vai vế xưng hô này rất là mẫn cảm đó..."
....
Cao Thắng Nam lái xe cảnh sát chạy trên đường quốc lộ thành phố Ninh Hải.
Cô đang nhẫn nhịn một cơn nộ khí rất lớn trong lòng. Cô vốn nghĩ sự tình được sắp xếp chu toàn, không ngờ lại dễ dàng bị cha hóa giải. Cô không cam lòng. Cô càng không thể trách Diệp Hoan vô dụng vì dù sao hắn cũng chỉ là người còn trẻ mới hai mươi tuổi xét về tâm cơ thủ đoạn làm sao có thể là đối thủ của cha cô? Nhưng Diệp Hoan căn bản không hề quan tâm. Hắn hoàn toàn chấp nhận kết quả đó, điều đó làm cô càng thêm chán nản.
Cao Thắng Nam vừa lái xe, không kìm được nước mắt tuôn rơi. Cô dừng xe lại ven đường gục mặt vào tay lái khóc một trận thống khoái. (DG: Khóc ít thôi bạn ơi, dịch mấy chương chương nào bạn cũng khóc 3-4 lần làm cho mình cũng muốn khóc)
Cô hận cha mình, hận Diệp Hoan vô tình, cô càng hận chính mình. Vì sao hết lần này tới lần khác lại yêu thương tên khốn khiếp như vậy?
Cho dù hiện tại trong cuộc sống hằng ngày cô có giỏi giang có mãnh mẽ cỡ nào thì trên con đường tình yêu cô chỉ là kẻ ăn xin hèn mọn (ý chỉ người thứ 3). Sự thật này làm cho cô vô cùng buồn bã, nhưng càng buồn hơn chính là cô không thể thay đổi được hiện trạng này.
Nữ nhân rất ngu ngốc, các cô thường trong bóng tối ảo tưởng tự vẽ ra cho mình một thứ ánh sáng hư ảo rồi lại tự mình ngu ngơ đi theo cái thứ ánh sáng hư ảo đó. Càng đi, càng đi các cô càng tin tưởng sâu sắc rằng cái thứ ánh sáng đó nhất định có thể đạt được. Vì vậy tuy rằng vất vả chua xót nhưng các cô vẫn cố mỉm cười cắn răng tiếp tục theo đuổi. Trên đường đi chông gai không ngừng làm vết thương thêm chồng chất, nhưng đi đến điểm cuối vẫn như cũ không thấy đâu. Trong đầu các cô lại sinh ra một cái bóng ma không ngừng nhắc nhở bản thân mình: "Đi thêm vài bước, cố gắng thêm vài bước là có thể đến được với ánh sáng kia..."
Rất nhiều phụ nữ giống như vậy tự lừa gạt bản thân để rồi đánh mất đi tuổi trẻ, không oán không hối.
Trước khi gặp Diệp Hoan, Cao Thắng Nam không muốn làm loại nữ nhân như vậy, cô cho rằng loại nữ nhân ngu xuẩn này vô cùng buồn cười và đáng buồn.
Thế nhưng hiện tại...
Cao Thắng Nam gục mặt vào vô-lăng càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng thống khổ. Vàng ngọc, minh châu ư? Quyền thế giàu sang sao? Cô chưa bao giờ cần những thứ này. Cô chỉ cần một chút yêu thương chân thành từ hai bên mà thôi. Vì sao mà ở cái thời đại mà tình yêu nhan nhản phổ biến này, cô muốn có được một phần tình yêu như vậy lại không thể chạm tới?
Cao Thắng Nam hít sâu, lòng đau đớn như dao cắt, sau đó cô lau khô nước mắt, nổ máy.
Cô là người phụ nữ kiên nghị, nếu muốn đồ vật gì thì phải hết sức tranh đoạt kể cả là tình yêu!
Chiếc xe cảnh sát trên đường lớn xinh đẹp giống như ngựa vung đuôi, quay đầu lại chạy băng băng về phía thành phố Giang Châu.
Hai giờ sau, Cao Thắng Nam về tới nhà. Cao Kiến Quốc tiễn Diệp Hoan về xong vẫn chưa đi làm, đang nghỉ ngơi ở nhà.
Cao Thắng Nam thô bạo đẩy cửa thư phòng, hai vành mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Cao Kiến Quốc.
Cao Kiến Quốc ngẩn người: "Con làm sao vậy?"
"Vì sao không tiếp nhận anh ấy? Vì cái gì?" Cao Thắng Nam hét lên hỏi.
Cao Kiến Quốc nghiêm mặt: "Bởi vì nó không thích hợp với con."
"Anh ấy có thích hợp với con hay không do cha quyết định hay sao?"
"Ta là cha con, ta có trách nhiệm không để con bị tổn thương!"
"Người làm con tổn thương hết lần này đến lần khác là cha!" Cao Thắng Nam chảy nước mắt -_-, hét to: "Vì cái gì mà không ủng hộ anh ấy? Tìm bạn trai là việc của con liên quan gì đến cha? Cha dựa vào cái gì mà ngang ngược cản trở?"
Cao Kiến Quốc không nhịn được cũng nổi giận cười lạnh nói: "Nó thật sự là bạn trai của con sao?"
Cao Thắng Nam ngẩn ngơ, nước mắt chảy càng nhiều, thân thể dần dần nhũn lại, cô chậm rãi ngồi xuống sàn nhà.
Người nhà không đồng ý cô cùng không quan tâm nhưng đáng buồn là tất cả đều do cô một bên tình nguyện còn Diệp Hoan hắn yêu Kiều Mộc. Trong lòng hắn không hề có chỗ của cô, đi đến nước này cả người nhà và Diệp Hoan đều chống lại cô.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao phải như vậy?
Nước mắt lại vô thanh vô tức chảy xuống, rơi xuống sàn nhà, đọng thành một mảnh óng ánh nước mắt.
Cao Kiến Quốc đau lòng dù gì vẫn là con gái của mình, sao ông có thể tàn nhẫn thấy cô thương tâm?
"Con gái à, con quá hồ đồ rồi!" Cao Kiến Quốc thở thật dài: "Không phải ta khoe khoang, con gái Cao Kiến Quốc ta lớn lên duyên dáng yêu kiều, chim sa cá lặn. Nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú muốn theo đuổi con, con không nên thích một người như vậy? Nếu như cha đoán không sai, thằng Diệp Hoan chắc không làm việc đàng hoàng mà làm một tên lưu manh đúng không? Đầu tiên không nói tới việc cha đường đường là cục trưởng cục cảnh sát có mất mặt hay không, nhưng con là một nữ cảnh sát tương lai rộng mở lại yêu một tên lưu manh chuyên gây chuyện, con có biết sự kết hợp này rất buồn cười không? Con cho rằng như vậy con có thể hạnh phúc sao?"
Cao Thắng Nam khóc lóc, lắc đầu: "Cha, cho dù anh ấy là lưu manh, nhưng trong lòng con, anh ấy là người đàn ông đội trời đạp đất, con đời này chỉ yêu mình anh ấy!"
Cao Kiến Quốc cả giận nói: "Con yêu nó, nó chắc đã yêu con sao?"
Cao Thắng Nam khẽ giật mình, cô gào thét khóc lên càng lớn.
Cao Kiến Quốc buồn bã thở dài: "Con gái à, quên nó đi, nam nhân trên đời ngàn vạn, tội gì phải thương tâm vì một kẻ không thèm để ý đến con? Cha cũng xuất thân nghèo khó nên cũng không quan trọng phải môn đăng hộ đối, nhưng hắn đối với con vô tình vô ý, con hà tất phải cưỡng cầu?"
Cao Thắng Nam ngừng khóc, ngơ ngẩn ngồi trên sàn nhà, không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên giật mình, đứng lên.
"Cha, hức... Tròng lòng của anh ấy có con, con tin rằng như vậy!" Cao Thắng Nam gật đầu khẳng định, giống như đang nói với chính bản thân mình. Cô lại lẳng lặng gật đầu.
Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt tươi cười không đứng đắn. Còn có trong đêm kia, đối mặt với vô số họng súng của cảnh sát, hắn nở nụ cười tuyệt vọng giống như pháo hoa sáng chói mà ngắn ngủi. Nụ cười ấy trở thành ấn tượng khó phai khắc sâu trong lòng cô...
Nam nhân như vậy, cho dù tan nát cõi lòng vì hắn cũng đáng! (^^ Đàn bà a)
Cao Thắng Nam lau nước mắt qua loa rồi quay đầu rời đi.
Cao Kiến Quốc lớn tiếng nói: "Con muốn đi đâu?"
"Con đi tìm anh ấy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!