Suốt hai ngày, hẳn tu luyện không ngừng nghỉ, cảnh giới ổn định ở Hậu Thiên tầng thứ tám đỉnh phong.
Chỉ còn lại một ngày để luyện chế Thiên Linh đan.
Dược liệu trên mặt đất không ngừng ít đi, từng viên Thiên Linh đan ra lò, ngày thứ năm như hẹn đã đến.
Từ gia vừa mở cửa, Lôi Đào đã đứng ở ngoài. Người hầu Từ gia sợ run, tưởng bọn họ tới gây chuyện, gần đây Từ gia không bình yên lắm.
Sau khi giải thích mục đích đến thăm, Từ Nghĩa Lâm tự mình ra đón tiếp. Khi ở đấu thú tràng mà không có Đan Bảo các, hôm nay Từ gia đã rơi vào một hoàn cảnh khác rồi.
Khi Lôi Đào đi tới viện của Liễu Thanh Dương, ông ta trợn mắt, không dám tin dã nhân đứng trước mặt chính là Liễu công tử đã tàn sát khắp nơi ba ngày trước.
Mái tóc như ổ gà, cơ thể bẩn thỉu, hắn đã thức suốt ba ngày ba đêm, chuyên tâm vào việc tu luyện và luyện đan.
“Dược liệu ta yêu cầu đã tới chưa?” Liễu Thanh Dương cũng không mời ông ta vào nhà.
Hai người đứng trong sân, mặt đất bừa bộn, không có một chỗ để đặt chân.
“Đã sắp tới cổng thành rồi” Lôi Đào thành thật trả lời.
Năm ngày trước, hai dược liệu là quả Cửu Dương và cỏ Xích Linh được chuyển từ thành Đế Đô đến, hôm nay đã tới thành Thương Lan.
“Đây là năm trăm viên Thiên Linh đan, mười ngày sau sẽ có đợt tiếp theo.”
Liễu Thanh Dương không đưa phương pháp luyện chế mà lấy ra mấy chục bình sứ chứa đầy đan dược, những thứ này có thể bán đi để đổi lấy số tiền lớn mua linh thạch để tu luyện.
Đạt tới cảnh giới Tiên Thiên càng cần lượng lớn linh thạch, chỉ dựa vào linh khí thì quá chậm, đặc biệt là đan điền của hắn không giống người thường, hoang vu cổ xưa. Đan điền của hắn là hiện thân của thương hải tang điền, có thể chứa chân khí gấp mười mấy lần người bình thường, đòi hỏi những tài nguyên khủng bố tương tự.
Lôi Đào cũng không vạch trần, Liễu Thanh Dương đề phòng Đan Bảo các, sợ bọn họ có được phương pháp luyện chế, lại trở mặt không nhận người, không chịu đưa quả Cửu Dương và cỏ Xích Linh cho hẳn, không thể không có tâm đề phòng người.
Lôi Đào mở một cái bình, đổ ra một viên Thiên Linh đan, bỏ vào miệng, một cỗ linh nguyên thuần khiết nổ tung trong lồng ngực, ánh mắt ông ta hơi thay đổi.
“Đan dược tốt.”
Linh nguyên còn chưa hoàn toàn luyện hóa, tích trữ trong cơ thể, ông ta không có cơ thể Thái Hoang, tốc độ luyện hóa chậm hơn Liễu Thanh Dương rất nhiều.
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, Lôi Đào nhanh chóng rời đi. Ngay ngày hôm qua Đan Bảo các đã thông báo toàn bộ thành Thương Lan, hôm nay sẽ có một loại đan dược mới, giá không cao, thấp hơn Dương Tâm đan, cao hơn Bồi Nguyên đan, nhưng hiệu quả thì vượt trội hơn hai loại đan dược này.
Hản lấy một chậu nước, tắm rửa thật sạch, dọn rác trong sân, đến trưa mới rời khỏi Từ gia.
Một giờ sau, cuối cùng hắn cũng chen vào được Đan Bảo. các, năm trăm viên đan dược mang về trước đó đã bán hết trong một buổi chiều.
Vượt xa sự mong đợi của Liễu Thanh Dương, Thiên Linh đan xuất hiện, càn quét toàn bộ thành Thương Lan, cả ngày mọi người đều bàn tán về Thiên Linh đan.
“Chúng ta còn chưa mua, Đan Bảo các mau lấy hàng dự trữ ra."
Những võ giả không mua được vỗ vào quầy không chịu rời đi, có vẻ không mua được Thiên Linh đan thì quyết không đi.
“Thật xin lỗi, Thiên Linh đan đã bán hết, đợt tiếp theo phải đợi mười ngày nữa.”
Gã sai vặt lộ vẻ bất đắc dĩ, ngay cả bọn họ cũng không biết Thiên Linh đan từ đâu đến, nó xuất hiện chỉ sau một đêm.
“Có quỷ mới tin các ngươi. Chẳng lế Đan Bảo các không muốn làm ăn sao?”
Đây là sự thật, Đan Bảo các cũng đang đau đầu. Sự xuất hiện của Thiên Linh đan đã khiến cho Bồi Nguyên đan và Dưỡng Tâm đan không thể bán được viên nào, đây không phải là hiện tượng tốt, có nghĩa là nếu không có Liễu Thanh Dương, Đan Bảo các sẽ không có thu nhập.
Liễu Thanh Dương phớt lờ bọn họ, đi thẳng đến quầy hàng. “Ta tới lấy quả Cửu Dương và cỏ Xích Linh.”
Dựa theo thời gian, lúc này chúng đã đến Đan Bảo các, hắn lấy được hai dược liệu này là có thể luyện chế Tục Mạch đan.
“Liễu công tử, xin chờ một chút, tiểu nhân lập tức thông báo cho Lôi chấp sự”
Hai dược liệu này vừa mới vận chuyển tới, do đích thân Lôi chấp sự ký tên, bọn họ đều không có quyền phụ trách. Sau lần trước hẳn đại náo Đan Bảo các, những gã sai vặt này nhìn bề ngoài thì rất khách khí với Liễu Thanh Dương, nhưng trong mắt vẫn còn có một tia hận ý.
Đợi khoảng mười phút, Lôi chấp sự cũng không xuất hiện, gã sai vặt cầm hai dược liệu chạy ra.
“Liễu công tử, đây là quả Cửu Dương và cỏ Xích Linh, ngài cầm đi. Lôi chấp sự bảo tiểu nhân thông báo cho ngài, đợi một lát, ông ấy sẽ ra đón”