Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, thuần thú sư canh giữ cạnh lôi đài thả ra một viên đan dược màu đỏ quỷ dị.
Không có dấu hiệu nào!
Đến khi mọi người phản ứng lại, Huyết Văn Sư đã há to cái miệng đỏ như máu nuốt viên đan dược kia xuống.
Đột nhiên!
Khí tức của Huyết Văn Sư thay đổi, từng giọt máu tràn ra. theo lỗ chân lông, bộ lông vốn có màu đỏ nhạt như bị máu tươi nhuộm lên, càng trở nên yêu dị.
Khí thế theo đó tăng lên, nó đạt yêu thú cấp hai, sức mạnh ngang tàng, cuốn qua khắp nơi, Thiết Ngô Công bị hất bay ra
xa ba thước.
“Đây là Bạo Yêu đan, có thể khiến Yêu tộc tăng năm lần sức chiến đấu.”
Mọi người hoảng hốt, Bạo Yêu đan cực kỳ hiếm có, mỗi viên đều có giá trị liên thành, trị giá mấy trăm ngàn tiền vàng.
Vạn gia không chịu thua, nhất định phải thăng trận này. “Ăn gian, các ngươi ăn gian!” Tùng Lăng đứng lên, giơ cao hai tay, phản đối mạnh mẽ.
Không có Bạo Yêu đan, Huyết Văn Sư đã chết ở trên lôi đài, thắng bại đã được phân rồi.
“Ăn gian, không ngờ đường đường là Vạn gia mà lại sử dụng thủ đoạn đê hèn như thế”
Đa số các võ giả đều đặt cược Thiết Ngô Công thắng, họ đều đứng lên kháng nghị. Vạn gia khiến công chúng nổi giận, luật pháp không xử cả nhóm người, cũng không thể tru diệt tất cả mọi người ở đây được.”
“Thi đấu thú cũng đâu nói là không được phép sử dụng Bạo Yêu đan, chuyện này cũng trong phạm vi hợp lý mà.”
Võ giả cược Huyết Văn Sư thẳng đứng ra, cười trên sự đau khổ của người khác. Hản ta cho rằng điều này không tính là ăn gian, quy định không nói là không được phép cho yêu thú dùng đan dược.
Loài người chiến đấu, lúc yếu ớt có thể sử dục đan dược. để bổ sung thể lực, yêu thú cũng như thế.
Hai bên tranh luận không ngừng nghỉ, không ai nhường ai, cuối cùng đều hướng mắt nhìn sang Liễu Thanh Dương. Hẳn mới là người thua nhiều nhất.
Thua trận này, hắn không chỉ thua chỗ dựa lớn là Từ gia, còn phải giải trừ hôn ước với Từ Hàm Yên.
“Ca, huynh nói gì đi chứ!”
Tùng Lăng lo lảng đi vòng quanh, bảo Liễu Thanh Dương nhanh nghĩ cách đi, trái lại hắn chỉ yên lặng ngồi tại chỗ, như thể không có việc gì hết.
Đấu thú tràng do Vạn gia mở, thuần thú sư cũng là người Vạn gia, Liễu Thanh Dương thằng được hai trận, đã khiến Vạn gia mất hết mặt mũi rồi.
“Không gấp!
Liễu Thanh Dương mở mắt, thản nhiên nói, nói xong lại tiếp tục nhắm mắt, không để ý tới tiếng ồn xung quanh.
Huyết Văn Sư bắt đầu nổi điên, móng vuốt bị gãy mang tới cho nó cảm giác đau đớn, nó điên cuồng truy đuổi Thiết Ngô Công.
Đối mặt với sự cắn xé điên cuồng của Huyết Văn Sư, Thiết Ngô Công bình tĩnh co đầu rụt cổ lại, mặc cho nó cẩn xé, cơ thể đã chảy máu đầm đìa, nhiều vảy rơi xuống, trông vô cùng thê thảm.
Trái tim Từ Hàm Yên đã treo lên cổ họng, trong lòng rối loạn. Nàng đã từng ảo tưởng vô số lần, có một ngày người kia đột nhiên tốt lên, dù không thể tu luyện, làm một người bình thường thì nàng cũng đã hài lòng rồi.
Từ nhỏ cha mẹ đã truyền cho nàng một tư tưởng, từ khi ra đời, nàng đã là con dâu của Liễu gia. Từ khi nàng nhớ được tới nay, tư tưởng đó vẫn luôn đi theo nàng.
Tình hình cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, Vạn Trác Nhiên ngồi xuống, nằm chặt hai nắm đấm. Dù thắng trận này. thì cũng không vinh dự, địa vị của Vạn gia đã không bằng lúc trước nữa.
Chuyện làm ăn của đấu thú tràng cũng sẽ dần sa sút, da tiếng giảm xuống rất nhiều.
“Xé nó đi, mau xé nó ra đi.”
Điền Dã Tuyền đứng lên, bảo Huyết Văn Sư nhanh chóng tiến lên xé Thiết Ngô Công ra, sớm kết thúc cuộc chiến. Hắn ta chỉ hận không thể lập tức tiến lên đánh cho Liễu Thanh Dương một bạt tai, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc thi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!