Hoäc đại sư cúi người, nói nhỏ bên tai Liễu Thanh Dương. Vạn gia và Điền gia thì ông ta có thể tát chết một đống lớn, nhưng Tiết gia lại không giống vậy, địa vị của bọn họ rất cao. Đan Bảo các ở đế đô cũng phải cho bọn họ mấy phần mặt mũi, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Nếu chỉ vì Liễu Thanh Dương mà đắc tội Tiết gia thì không đáng.
“Yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến Đan Bảo: các của các ngươi.”
Liễu Thanh Dương khoác tay, bảo ông ta không cần lo lăng. Hän không chỉ có thể thả ra toàn bộ thiên phú, một lần hành động có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, còn có thể sử dụng một ít thủ đoạn Tiên Đế, nên hẳn thật sự không đặt một Tiết gia nho nhỏ vào mắt.
Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy. Căn cơ rất quan trọng, chỉ vì một cơn giận nhất thời mà ảnh hưởng đến chuyện tu luyện cả đời thì thật sự không đáng.
Có những lời này của Liễu Thanh Dương, Hoäc đại sự lập tức yên tâm. Trên khóe miệng của các đệ tử bị tát bay của hai gia tộc còn vương vết máu, còn có vài chiếc răng đã rơi mất.
“Kỹ nữ nhà ngươi, cho ngươi mặt mũi mà lại không cần, Tiết Ngọc ta nhìn trúng nữ nhân nào. thì không ai có thể cự tuyệt.”
Tiết Ngọc hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, tiếng nói vang vọng khắp đấu thú tràng, khiến thân thể yêu kiều của Từ Hàm Yên run lên vì tức giận.
“Bộp bộp bộp..”
Liễu Thanh Dương đột nhiên võ tay, trên khuôn mặt không hề có sự tức giận, thay vào đó hắn lại nở một nụ cười vô hại. Lúc hắn chặt đứt cánh tay của Đao Ba Hổ cũng là nụ cười này.
“Chỉ bằng những lời này của ngươi, Tiết gia của các ngươi sẽ sớm bị xóa tên khỏi hoàng triều Đại Yến.”
Không có bất kỳ khí thế nào, nhưng lại khiến cho mỗi kẻ ở đây đều dựng tóc gáy. Tiết gia truyền thừa trăm năm, là một gia tộc lớn, lúc Tiết Ngọc nghe thấy như vậy thì như nghe được một trò cười vô cùng hài hước.
“Ha ha ha, phế vật ngươi muốn làm ta cười chết sao.”
Không chỉ có hẳn ta cười, mà tất cả mọi người đều cười. Tiết gia như mặt trời ban trưa, Liễu Thanh Dương còn chẳng bãng ánh sáng đom đóm, đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
“Tên phế vật này đúng là điên rồ, hôm nay. Đan Bảo cũng không thể bảo vệ ngươi.”
Vạn Bất Đồng không biết tại sao hôm nay. Đan Bảo lại ra mặt cho tên Liễu Thanh Dương này, nhưng chỉ cần Tiết Ngọc ở đây, hôm nay tên phế vật này chắc chăn phải chết.
“Tiết công tử, hãy ra tay giết chết tên phế vật này đi.”
Khóe mắt Điền Dã Tuyền như muốn nứt ra. Trong số những kẻ bị Lôi Đào tát, hắn ta là người bị thương nặng nhất, nửa bên mặt đã sưng tấy. Chỉ khi giết chết Liễu Thanh Dương thì cơn hận trong lòng hẳn ta ta mới có thể tiêu tan.
Ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Tiết Ngọc, hắn ta thả Tiên Thiên Chỉ Linh ra ngoài, khí thế mạnh mẽ xông thẳng đến Liễu Thanh Dương. Hoắc đại sư vô cùng căng thẳng, nếu Liễu Thanh Dương chết, mạng của ông ta phải làm sao bây giờ, ai sẽ thay hắn trị thương cho ông ta.
Vạn Bất Đồng cười nhạt, nhìn Liễu Thanh Dương như một người chết, xem thử xem lát nữa hăn sẽ chết như thế nào.
“Tiết công tử, ngươi có thể cho lão hủ một chút mặt mũi không, bỏ qua chuyện hôm nay.”
Hoắc đại sư vẫn ra mặt, ngăn trước mặt Liễu Thanh Dương. Nếu hắn chết, ông ta cũng sẽ không sống được quá ba tháng, thế nên dù đắc tội Tiết gia ông ta cũng không do dự.
lột luyện đan sư cấp hai nho nhỏ như ngươi mà cũng dám ngăn cản ta."
Tiết Ngọc tức giận, Tiên Thiên Chỉ Linh càng ngày càng mạnh, ánh mắt hắn ta tràn đầy chế giêu. Một luyện đan sư cấp hai nho nhỏ là cấp thấp nhất ở đế đô, nhưng ở thành Thương Lan đã có chút địa vị.
Nỏ đã lên dây!
Bất cứ lúc nào cũng có thể phát động một trận đại chiến, người chịu thiệt nhất định là Liễu Thanh Dương.
'Từng bước tiếp cận, sát ý tăng cao, giết chết Liễu Thanh Dương, Từ Hàm Yên sẽ lập tức trở thành người của hắn ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!