Mặt Đông Thánh Đình hiện lên vẻ mỉm cười, vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ, hắn nhìn về phía các thiên kiêu trên Cổ chiến đài, tiếp tục nói:
- Vòng xếp hạng thứ nhất cũng không thể quyết định thứ hạng cuối cùng, tiếp theo mọi người cần phải cố gắng để tranh thủ vào được tam giáp.
- Ta có thể nói ra chút đề nghị không?
Lúc này, trên Cổ chiến đài có thanh âm truyền ra, ngay lập tức mọi người nhìn về phía người nói chuyện, người này rõ rang là Quần Mộng Trần.
Đông Thánh Đình cũng nhìn về phía Quân Mộng Trần, cười yếu ớt nói:
- Nói đi.
- Vòng thứ hai có thể hay không minh bạch một chút, ít nhất là để cho mọi người thấy chúng ta đã trải qua những gì.
Quân Mộng Trần thản nhiên nói khiên cho các cường giả ở đây đều lộ ra vẻ kinh dị, bọn họ là những người khôn khéo như thế nào chứ, tự nhiên biết ý trong lời nói của Quân Mộng Trần.
Mặc dù Quân Mộng Trần tính tình táo bạo thế nhưng lúc này thẳng thắn nói ra là ám chỉ một ít chuyện.
- Vòng thứ nhất lúc trước, Mộng Yểm vương đưa chúng ta vào trong mộng cảnh, ta hỏi thăm qua sư huynh sư tỷ, kinh nghiệm của mỗi người tựa hồ cũng không đồng dạng, tuy nói đây là do Mộng Yểm vương tiền bối đưa ra khảo nghiệm, hắn sẽ khống chế tốt, nhưng mà cách làm như thế, khó tránh khỏi có thành kiến, thậm chí có lời ra tiếng vào…, Mộng Yểm vương tiền bối có ý niệm ăn gian, cso thể quyết định thứ hạng, bởi vì tại trước mặt tiền bối, chúng ta không có bất kỳ sức chống lại nào, hắn muốn chúng ta bị loại là chúng ta sẽ bị loại.
Quân Mộng Trần tiếp tục nói, lời nói đã sắc bén hơn chút ít, nhưng mà hắn cũng không có chất vấn về kết quả vòng thứ nhất, cũng sẽ không cùng Đông Thánh Đình và Mộng Yểm vương náo lên, hắn cũng hiểu làm như vậy là sẽ không có kết quả gì.
- Vì vậy ta đề nghị điện hạ, vòng tỷ thí thứ hai này, hay là thẳng thắn một chút thì tốt hơn, như vậy, ít nhất tất cả mọi người đều biết mình đã trải qua những gì, chư vị tiền bối ở đây cũng có thể thấy được, cũng sẽ không có người vì kết quả sau này mà đưa ra chất vấn, dĩ nhiên quyết định cuối cùng vẫn là do điện hạ quyết định, dù sao đây là thịnh yến của Đông Thánh Tiên môn.
Câu cuối cùng của Quân Mộng Trần cũng là có ám chỉ rất rõ ràng, đây là thịnh yến của Đông Thánh Tiên môn, Đông Thánh Đình ngươi nếu là có tính toán âm thầm khống chế, nhưng có thể trực tiếp quyết định kết quả.
- Ta cũng đồng ý với ý kiến cảu Quân Mộng Trần, hi vọng điện hạ có thể suy nghĩ.
Tử Tinh Hiên phụ họa nói, vẻ mặt nàng bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp không có bất kỳ khác thường nào.
- Ta cũng cho là như thế.
Lúc này, có một thanh âm đạm mạc vang lên, rõ rang là thanh âm của Mạc Vấn, liên tục có ba người mở miệng, sức nặng cũng là không nhẹ, hơn nữa một người trong đó cũng không phải là Tần Vấn Thiên.
- Ta cũng đồng dạng hy vọng, lần sau nếu Tần mỗ lại đứng cuối cùng thì cũng có thể tâm phục khẩu phục.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng nói, Mạc Vấn tỏ thái dộ khiến hắn có chút ngoài ý muốn, thật sự hắn không muốn nói nhưng không kiềm được, cứ như vậy, trong mười đại thiên kiêu tham gia quyết chiến thì đã có bốn người tỏ thái độ, như vậy Đông Thánh Đình cũng phải thận trọng suy nghĩ về ý kiến của họ.
Bốn người làm rõ một trọng tâm câu chuyện, nếu Đông Thánh Đình vẫn khư khư cố chấp, như vậy có vấn đề gì thì cũng quá rõ ràng rồi.
- Nếu mọi người đã nói như vậy, Đông Thánh Đình ta tự nhiên là đồng ý.
Đông Thánh Đình đồng ý rất gọn gàng rứt khoát, không có bất kỳ chần chờ nào.
- Vòng thứ nhất tạo thành hiểu lầm cho mọi người, là ta suy nghĩ không chu toàn, mười người quyết chiến, tất cả đều là thiên kiêu phong hoa tuyệt đại, tràn đầy tự tin, người xếp hạng sau trong lòng tự nhiên là không phục, ta nên sớm nghĩ đến, nên bố trí cho tất cả mọi người đều nhìn thấy tỷ thí một cách rõ ràng, cũng sẽ không gặp phải chất vấn rồi.
Đông Thánh Đình nhàn nhạt mở miệng, lời nói của hắn xoay chuyển, dường như bọn Tần Vấn Thiên vì không phục xếp hạng phía sau nên gây chuyện, nhưng thật ra rất lợi hại, câu đầu tiên đã đảo ngược cục diện.
- Vòng khảo hạch thứ hai, vừa xem đã hiểu ngay.
Bàn tay Đông Thánh Đình vung lên, mở miệng nói:
- Mời Ma điêu.
Âm thanh của hắn rơi xuống, ngay lập tức bên thân hắn, một vị cường giả xách một Ma điêu cực lớn đi về phía Cổ chiến đài.
Đầu Ma điêu này cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa lực lượng đáng sợ, ba đầu sáu tay, ba cặp mắt nhìn rõ mọi phương hướng, bất kỳ một phương hướng nào cũng có thể thấy được ánh mắt Ma điêu.
Nhưng mà khi mọi người đưa mắt nhìn vào tròng mắt của Ma điêu, lật tức cảm giác được một hồi nước xoáy đáng sợ, cặp tròng mắt đen nhánh kia dường như muốn cắn nuốt bọn họ, tựa như một pho tượng ma đầu đáng sợ chụp một cái về phía bọn hắn, khiến vẻ mặt của bọn họ rung động, cuống quít rời ánh mắt đi, bảo vệ chặt tâm thần.
- Đầu Ma điêu này thật cổ quái.
Mọi người đều kinh hãi, người mang Ma điêu kia đi từng bước về phía trước, đi tới trên Cổ chiến đài, trực tiếp để Ma điêu ở giữa chiến đài.
Tần Vấn Thiên chờ người kia mang Ma điêu lên Cổ chiến đài thì mới phát hiện ra chỗ cổ quái, Ma điêu này ẩn chứa lực lượng ý chí rất đáng sợ, tiến hành công kích đối với người khác.
Người kia đặt Ma điêu lên Cổ chiến đài rồi lui ra, chỉ nghe Đông Thánh Đình mở miệng nói: