Hạ Cửu Phong cũng nổi giận gầm lên một tiếng. Yêu vương rít gào, hai tay hắn đánh ra, thiên địa lập tức bạo loạn, có từng vị vương thú đáng sợ lao ra, trấn áp khắp thiên địa, chém giết vạn vật, va chạm mạnh mẽ.
- Công kích chính là căn cơ của tu sĩ võ mạng, bất kỳ cường giả tuyệt thế nào cũng có công kích cực mạnh. Thiên kiêu lần này có công kích cỡ cường giả quá nhiều.
Trong lòng mọi người nhìn thấy một đòn này đều âm thầm run rẩy. Trước thì có phần đối kháng vô cùng cuồng bạo giữa Vũ Vương và Cổ Chiến Thiên, còn có Cô Tô Thiên Kỳ và Mạc Vấn, mỗi người đều có công kích siêu cấp đáng sợ.
Quân Mộng Trần có công kích bá đạo, giống như vương giả. Công kích của Hạ Cửu Phong thì cuồng dã, hai người đánh nhau có thể nói là kinh thiên động địa, khí lưu lập tức bị đảo loạn, mảnh hư không này dường như sắp bị đánh đến nứt đôi.
- Giết.
Quân Mộng Trần hét lớn một tiếng, trên người hắn đường như có vô số vòng ánh sáng vương giả lập lòe xuất hiện, khiến thân thể hắn dường như cũng trở nên càng to lớn hơn, công kích phát ra cũng biểu lộ khí khái của vương giả. Một ngón tay tùy ý cũng chất chứa uy nghiêm vô biên, một quyền tùy ý cũng có thể chấn giết khắp nơi.
Trên người Hạ Cửu Phong phải thừa nhận một áp lực cực lớn. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thiên địa kinh động, Tinh Thần Thiên Tượng càng thêm cuồng loạn, dường như trong hư không xuất hiện ảo ảnh của một vị yêu thú vô cùng to lớn, vắt ngang bầu trời.
Thân thể của Hạ Cửu Phong phóng lên cao, lơ lửng trên khoảng không. Hắn nhìn chằm chằm Quân Mộng Trần, quát to:
- Ngươi chắc chắn sẽ thất bại.
Vừa dứt lời, hắn lại thét dài, hai tay đánh ra. Có vô số man yêu lập tức đạp lên hư không, trong lúc nhất thời ngàn vạn yêu thú tạo ra âm thanh ầm ầm ầm chấn động khiến màng tai của mọi người đều ong ong run rẩy. Một con vương yêu đã có công kích vô cùng lớn, vậy mà hàng vạn hàng nghìn con vương yêu đang giẫm đạp lên thiên địa, vô cùng điên cuồng, quả thực giống như muốn nghiền ép tất cả tồn tại.
Thân thể của Quân Mộng Trần ngạo nghễ đứng trong không trung, cảm nhận được luồng khí lưu hủy diệt này nhào tới, hắn mặc thêm chiến y vương giả càng thêm loá mắt, bóng dáng vương giả phía sau dường như phóng ra ánh sáng vô cùngchói mắt khiến trên người Quân Mộng Trần như được phủ thêm một tầng ánh sáng chiến đấu vô cùng thần thánh.
- Ngươi định đánh thắng ta thế nào.
Quân Mộng Trần vô cùng ngạo nghễ. Ngạo nghễ đứng trong hư không để vô vàn ánh sáng thần thánh lập lòe trên thân, những man ngưu này ầm ầm rơi xuống, đánh vào thân hình của hắn, cuối cùng lại trực tiếp vỡ nát rơi xuống, không có cách nào để chấn động cơ thể của Quân Mộng Trần.
- Ầm ầm ầm...
Vô vàn lực lượng công kích nghiền ép tiến đến cũng không thể chặt vỡ hắn. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong hư không, Hạ Cửu Phong trực tiếp ngây người, không thể tin được, nhìn Quân Mộng Trần đang tiến từng bước về phía trước.
- Chuyện này...
Đám người cũng ngây dại. Quân Mộng Trần này rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào, nếu trước trận chiến ấy hắn không bất cẩn dính phải máu độc, thì đệ tử của Độc Tuyệt căn bản sẽ không có chuyện gì.
Thần sắc của Hạ Cửu Phong biến ảo. Tuy đây cũng không phải là cực hạn chiến lực của hắn, hắn còn có thể còn mạnh hơn nữa, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, niềm tin của hắn dường như bị phá hủy trong tích tắc, sắc mặt hắn tái nhợt.
Mắt thấy bóng người giống như vương giả tuyệt thế này càng lúc càng gần, trong lòng Hạ Cửu Phong thở dài một tiếng, lần này có rất nhiều thiên kiêu tham gia.
- Ta nhận thua.
Hạ Cửu Phong mở miệng chịu thua. Hắn tâm phục khẩu phục.
- Đa tạ.
Quân Mộng Trần lạnh lùng mở miệng. Tất cả khí tức tiêu tan, khí chất vương giả trên người hắn cũng dần dần thu lại, hai người cùng nhau rời khỏi chiến đài cổ.
Khi Quân Mộng Trần trở lại Vân Châu trận doanh, hắn nhìn Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên cười tươi giống như chàng thanh niên tươi sáng như ánh mặt trời, căn bản không có cách nào tưởng tượng được sự uy nghiêm của hắn khi chiến đấu. Dù là Cổ Chiến Thiên ở bên cạnh cách đó không xa cũng phải nhìn hắn với ánh mắt kiêng kỵ, có chút lo lắng cho trận chiến sắp tới.
Áp chế cùng cảnh giới, Cổ Chiến Thiên hắn có thể chiến thắng Quân Mộng Trần sao?
Quân Mộng Trần này còn có thể mạnh hơn nữa hay không, đây đã là cực hạn của hắn chưa?
Không người nào biết, ngoại trừ máu độc, không ai có thể ép Quân Mộng Trần đi đến cực hạn. Khi hắn nhiễm máu độc, một quyền diệt đối thủ, trên người cũng phóng ra từng vòng ánh sáng rực rỡ.
- Tần sư huynh, đến lượt ngươi rồi.
Quân Mộng Trần không để ý đến chấn động kinh ngạc của mọi người, hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói. Hiện tại, bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là top ba.
Mấy người bọn họ đều phải tranh thủ tiến vào top ba, ít nhất phải có một người. Bọn họ phải hung hăng đánh vào mặt của Diễm Uyên Tiên Vương, không có gì là chắc chắn.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lập tức bước chậm về phía trước. Một lát sau, hắn hạ xuống chiến đài cổ, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua mọi người khiến không ít người sinh ra ý nghĩ, Tần Vấn Thiên này sẽ chọn ai để khiêu chiến đây?
Chỉ thấy lúc này, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diễm Uyên Tiên Vương, khóe miệng của hắn cong lên thành vẻ tươi cười châm chọc.
Hắn sẽ khiến Diễm Uyên Tiên Vương thấy được kết cục, nhưng trước đó hắn phải thanh toán ân oán giữa hắn và Hắc Phong đã.
- Ta sẽ khiêu chiến đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương, Hắc Phong.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh băng, cố ý ở trước tên của Hắc Phong nói thêm câu đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương. Ý nghĩa trong này, không cần nói cũng biết!
Lời nói hắn muốn chiến với Hắc Phong đánh thẳng vào tai của Diễm Uyên Tiên Vương, khiến tất cả mọi người đều xoay qua nhìn hắn định làm thế nào để chiến thắng đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương!