Thái Huyền Tiên Vương lập tức hiểu rõ ý của Diễm Uyên Tiên Vương, Tần Vấn Thiên, không ngờ đã từng chọc bệ hạ không vui, từng bị bệ hạ vứt bỏ, như vậy Tần Vấn Thiên muốn vào tam giáp là chuyện quả thật không có khả năng.
Chỉ thấy ánh mắt của Diễm Uyên Tiên Vương nhìn vào Tần Vấn Thiên, tiếp tục nói:
- Năm đó ngươi đã bỏ lỡ, muốn ngóc đầu trở lại cũng không dễ dàng như vậy, nếu ngươi lại vào tam giáp, có thể bệ hạ thật sự sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, nhưng vị trí tam giáp nhất định không thuộc về ngươi.
- Còn chưa có kết cục, ngươi nói không tránh khỏi quyết đoán rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn Diễm Uyên Tiên Vương nói.
Khóe miệng của Diễm Uyên Tiên Vương lại thoáng lộ ra nụ cười lạnh lùng, người này cũng thật là ngây thơ, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng lần trước bệ hạ không nhận hắn làm đệ tử là vì hắn chọc giận bệ hạ? Nay hắn lại muốn dùng biểu hiện xuất sắc nhất để chinh phục bệ hạ sao?
Buồn cười, hi vọng của Tần Vấn Thiên này nhất định sẽ thất bại.
Đương nhiên, Diễm Uyên Tiên Vương không thể nào nói những điều này với Tần Vấn Thiên, cũng sẽ không nói ra, chỉ thấy hắn xoay người, để lại một câu nói với giọng điệu trầm thấp:
- Có một số việc đã định sẵn rồi, không phải cố gắng là có thể thay đổi.
Cách nói này có thể nói là ý nghĩa sâu xa.
- Có một số việc không đến cuối cùng, ngươi mãi mãi không biết được kết cục.
Tần Vấn Thiên cũng đáp lại một tiếng, nếu Diễm Uyên Tiên Vương cẩn thận suy nghĩ câu nói này, có lẽ sẽ phát hiện ra trong đó cũng có hàm ý sâu xa, nhưng Diễm Uyên Tiên Vương lại không suy ngẫm sâu hơn vè hàm ý này, hắn chỉ cho rằng đây chẳng qua là lời nói ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, lời nói ngông cuồng không chịu thua của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên vẫn tin bản thân có thể tiến vào được tam giáp, cho nên mới dùng câu này để đáp lại.
Nhưng hắn thật sự nghe hiểu được lời Tần Vấn Thiên muốn nói gì sao?
Giống như câu hắn đã nói trước đó, có những chuyện, đã định sẵn, không phải cố gắng là có thể thay đổi được. Nhìn bề ngoài, đây có lẽ chỉ là châm chọc Tần Vấn Thiên có tư chất không tốt, nhưng kì thực Tần Vấn Thiên lại hiểu được rõ, cho dù hắn có thiên phú cao tới đâu, chỉ sợ tam giáp cũng sẽ ngăn cản hắn ở bên ngoài.
Nhưng câu nói kia của Tần Vấn Thiên thì sao?
Có một số việc, không đến thời điểm cuối cùng, ngươi mãi mãi cũng không biết kết cục…
Diễm Uyên Tiên Vương bưng ly rượu đi ra ngoài, lại cùng những Tiên Vương khác trò chuyện vui vẻ, dường như trước đó bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, mà Thái Huyền Tiên Vương lại nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, trong lòng thầm thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc. Hắn vốn định thu nhận Tần Vấn Thiên hoặc Quân Mộng Trần làm đệ tử, cho dù bọn họ thật sự có may mắn trở thành nhân vật Thánh Tử, hắn cũng có thể dạy bảo một phen.
Chỉ có điều bây giờ… Thái Huyền Tiên Vương lắc đầu rời đi, không nói thêm gì nữa.
- Thật đúng là ầm ĩ, âm hồn không tiêu tan.
Quân Mộng Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diễm Uyên Tiên Vương, xiết chặt hai nắm tay, Diễm Uyên này lúc nào cũng chống đối với bọn họ, quấn lấy bọn họ không chịu buông tha.
Tần Vấn Thiên, ta tin ngươi có thể làm được.
Cố Lưu Phong vỗ nhẹ vào vai Tần Vấn Thiên, nói.
- Đúng, tuy rằng lần này ngươi không có vào được hai mươi người mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không nên chán nản.
Tần Vấn Thiên nhìn Cố Lưu Phong nói, nhớ năm đó, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Lưu Phong cũng là phong thái tuyệt thế.
- Yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy, đây có lẽ là tính cách của ta thay đổi rồi, không như người và Hoa Thái Hư ở trong thế giới căn bản là nhân vật phong hoa tuyệt đại, đến Tiên vực, nhìn thấy rất nhiều người có thể chèn ép ta, tính cách dần dần thay đổi, có lẽ ta nên học hỏi Hoa Thái Hư, đi ra ngoài trải nghiệm một phen.
Cố Lưu Phong khẽ nói.
- Đúng, ta tin tưởng ngươi.
Tần Vấn Thiên lại cười nói, Tiên vực có quá nhiều thiên kiêu, thiên kiêu tuyệt thế ở thế giới hạt đặt ở Tiên vực, nếu như vẫn không tiến bước, quả thật không tính là cả cả. Một khi đã tiến vào Tiên vực, ngươi vẫn phải từng bước tiến về phía trước lột xác, người nơi này là một đám người kiệt xuất nhất của mười ba châu của Đông Thánh, đặt bất kỳ ai ở thế giới căn bắn lại không phải là nhân vật tuyệt thế.
- Tiếp theo, hai mươi người đứng đầu của mỗi cảnh giới khác nhau, không biết sẽ lấy qui tắc thế nào để lựa chọn ra những nhân vật trước mười, ta nghĩ có thể sẽ áp chế xuống cùng cảnh để chiến đấu, bằng không không dễ so tài.
Cố Lưu Phong nhỏ giọng nói, cảnh giới của mỗi người đều không giống nhau, quả thật rất khó so tài.
Trên đài cao, những nhân vật Tiên Vương hình như cũng đang thương lượng về quy tắc tiếp theo.
Hai mươi người mạnh nhất quyết đấu chọn ra mười người, kì thực chỉ cần tương đối công bằng là đủ rồi, không thể nào làm tuyệt đối được, bọn họ có rất nhiều hình thức chiến đấu có thể lựa chọn, mấu chốt còn phải xem ý nguyện của Đông Thánh Đình thế nào. Dù sao hắn là đại diện cho Đông Thánh Tiên Đế tới chủ trì trận Tiên yến này.
Tiên yến rất náo nhiệt, mấy gã thiên kiêu bị loại cũng dần dần chấp nhận, yên tâm hưởng thụ bầu không khí của Tiên yến, tuy rằng đã bỏ lỡ cơ hội lần này, nhưng bọn họ sau này chính là đệ tử nòng cốt của Đông Thánh Tiên môn, còn có thể trở thành nhân vật tinh anh, có cơ hội bái đại năng môn của Đông Thánh Tiên môn làm sư, để tu hành, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng nhất định có thể có tiền đồ huy hoàng.
Sau khi rất nhiều người đệ tử kiệt xuất của Đông Thánh Tiên môn đi đến mười ba châu đều sẽ là nhân vật kiệt xuất một phương, nếu có thể tu hành đến cảnh giới Tiên Vương, bọn họ thậm chí có cơ hội nắm giữ một châu, có thể nói quyền thế như vậy chính là ngập trời.