- Mở chiến đài.
Đông Thánh Đình ôn văn nho nhã này hét lớn một tiếng giống như sấm sét, hình như có phong quang tuyệt thế, trong hư không có rồng ngâm từng hồi, trong phút chốc phía xa có tiếng bước chân chỉnh tề đồng nhất truyền ra, tiên quang chiếu khắp bầu trời, các quân đoàn Tiên Đài hạ xuống với thanh uy cuồn cuộn, mở ra Chiến Đài cổ trước Thanh Vân điện, trong phút chốc ánh sáng rực rỡ trùng thiên, trên Chiến Đài cổ dường như có khí tức viễn cổ đập vào mặt.
- A.
Các tiên hét lớn một tiếng với khí thế kinh người, giống như trợ uy cho Chiến Đài cổ mở ra. Đông Thánh Đình đứng dậy, nhìn về phía trước, âm thanh nghiêm túc và trang trọng nói:
- Trải qua trăm năm, Chiến Đài cổ Thanh Vân lại mở ra, các thiên kiêu sẽ tranh phong ở trên Chiến Đài cổ, chiến này cổ này đã chứng kiến hưng suy của Đông Thánh Tiên môn, lại chứng kiến một trận trọng đại của Đông Thánh Tiên môn ta, hi vọng hôm nay thiên kiêu bước lên đài chiến đấu thượng cổ, có người trong tương lai có thể trở thành nhân vật đại năng của Đông Thánh Tiên môn ta, mở mang bờ cõi, nổi danh khắp thiên hạ.
- Gào!
Xung quanh Chiến Đài cổ, các giáo quan khôi giáp cầm thương chỉ về phía bầu trời, chùm tia sáng khủng khiếp xông thẳng lên mây xanh, dường như đó là một nghi thức cổ xưa, khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Khí thế thật là mạnh.
Mọi người nhìn thấy được quân đoàn vạn tiên phía xa, trong lòng vô cùng chấn động, khí thế như vậy quả thực kinh người, vừa rồi bầu không khí Tiên yến còn thoải mái trong nháy mắt đã tiêu tan, ngược lại trở nên nghiêm túc.
Ở đây là Đông Thánh Tiên môn, người khống chế mười ba châu của Đông Thánh.
Thân thể của Đông Thánh Đình lơ lửng, Thanh Long giận dữ gầm thét lên, đi tới dưới chân của Đông Thánh Đình, Đông Thánh Đình đạp trên Thanh Long, ánh mắt nhìn về phía Chiến Đài cổ, mở miệng nói:
- Thanh Vân Chiến Đài cổ mở ra, loạn chiến bắt đầu, ai muốn tranh phong đánh một trận, tất cả đều có thể lên đài chiến đấu thượng cổ, các người biểu hiện ra tự có thể được tán thành.
- Trận chiến đầu tiên, ai tới.
Đông Thánh Đình cất lên một tiếng kinh thiên động địa, không gian rộng lớn chấn động, rồng ngâm phát ra từng hồi, Thanh Loan cùng lên tiếng.
Nơi Tiên yến, Chiến Đài cổ mở ra, các đại năng giả tập trung quan sát cuộc chiến, tình huống như thế, ai sẽ tới đánh trận chiến đầu tiên?
Trong Tiên yến, các Tiên Vương cùng với cường giả đến từ mười ba châu của Đông Thánh nhìn các thiên kiêu thí luyện về phía trong Tiên yến, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, bọn họ cũng muốn thưởng thức một hồi, xem thiên kiêu lần này có phong thái thế nào.
- Oong.
Một trận gió phất qua, trên Chiến Đài cổ xuất hiện một bóng người, người này đứng ở đó, có phong thái nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, phong hoa tuyệt thế, hắn quét mắt nhìn qua một cái, ánh mắt hắn lướt qua nơi nào, không có người nào có thể nhìn thẳng vào hắn, hắn quan sát các cường giả cảnh giới Thiên Tượng lục trọng khác, cuối cùng lại có không ít người lảng tránh ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
Người này chính là Cô Tô Thiên Kỳ được khen là đệ nhất thiên kiêu của Đông Châu, Tiên Vương trời sinh, được khen là nhân vật có hi vọng trở thành tiên đế, có thiên kiêu hy vọng được Đông Thánh Tiên Đế thu làm đệ tử thân truyền.
Trận chiến đầu tiên này nên do hắn ra chiến.
- Ai tới đánh một trận.
Cô Tô Thiên Kỳ bình tĩnh mở miệng, hư không hoàn toàn yên tĩnh, mọi người thình lình phát hiện, Cô Tô Thiên Kỳ bước lên đài chiến đấu, không ngờ không có người nào dám ứng chiến.
Hình như, đây là phong thái tuyệt thế của đệ nhất thiên kiêu thuộc về Đông Châu, thậm chí có thể là đệ nhất thiên kiêu mười ba châu của Đông Thánh, hắn đứng ở trên Chiến Đài cổ, không người nào dám chiến.
- Vậy thì ngươi đi.
Cô Tô Thiên Kỳ thấy không có người ứng chiến, ngón tay hắn chỉ về phía một vị cường giả, chính là một vị nhân vật thiên kiêu của Nham Châu đại địa, Thiên cường giả cảnh giới Tượng thất trọng.
Cảnh giới của bản thân Cô Tô Thiên Kỳ là Thiên Tượng lục trọng, trận chiến đầu tiên, trực tiếp vượt cấp chiến đâu.
Thiên kiêu Nham Châu này lộ ra thần sắc nghiêm túc và trang trọng, thân hình chớp hiện, đi tới trên Chiến Đài cổ, cảm nhận được khí tức cổ kính trên Chiến Đài cổ, tâm thần hắn thoáng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Cô Tô Thiên Kỳ phía trước, người này được khen là thiên kiêu tuyệt đại kiệt xuất nhất lần này.
- Ầm.
Trong lúc bất ngờ, trên người Cô Tô Thiên Kỳ bạo phát một trận chiến uy ngập trời, dường như có vòng ánh sáng chiến đấu lập lòe hiện ra. Trong phút chốc có một trận gió mạnh khủng khiếp cuốn ra ra, giống như kinh đào vỗ vào bờ, cuốn ra, quần áo trên người nhân vật thiên kiêu cảnh giới Thiên Tượng thất trọng này bay phất phới, dường như muốn bị xé rách ở trong trận gió mạnh này, trong phút chốc hắn phóng ra Thiên Tượng ngôi sao của mình, đồng thời toàn thân trên dưới được áo giáp nham thạch chói lòa bao quanh, phía sau lưng hắn giống như xuất hiện một vị người khổng lồ nham thạch, dường như chất chứa lực lượng vô tận cùng với phòng ngự vô cùng đáng sợ.
Hắn đứng sừng sững giống như núi, nhìn chằm chằm vào Cô Tô Thiên Kỳ.
- Ầm, ầm, ầm...
Trên người Cô Tô Thiên Kỳ bạo phát ra ánh sáng chiến đấu hừng hực vô cùng rực rỡ, giống như mặt trời chói chang loá mắt, toàn thân hắn dường như chỉ có chiến quang che phủ khiến hắn giống như một vị thần linh.
Bịch.
Một tiếng nổ vang lên, Chiến Đài cổ chấn động, Cô Tô Thiên Kỳ mang theo ánh sáng rực rỡ vô cùng lao ra, một quyền đánh về phía đối thủ, thời điểm một quyền này xuất hiện, hư không xuất hiện quyền ánh sáng vô cùng nóng bỏng, dường như muốn xuyên qua mảnh hư không thiên địa này, không chỗ nào không phá.
Trong thiên địa xuất hiện quyền quang vô tận, thiên kiêu Nham Châu này chợt quát một tiếng, phòng ngự trên toàn thân phóng ra đến mức tận cùng, tiếng va chạm ầm ầm ầm kinh người truyền ra, đám người chỉ thấy được không ngừng có chùm ánh sáng đánh vào trên thân của thiên kiêu Nham Châu, áo giáp nham thạch điên cuồng nổ tung, thần sắc của cường giả này đại biến, đối mặt với chiến thần trước mắt còn chói mắt hơn cả mặt trời, hắn cuối cùng lại sinh ra một loại cảm giác bất lực.
- Ta chịu thua.
Thiên kiêu Nham Châu kêu lên, lại là một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể của hắn bị đánh bay xuống khỏi Chiến Đài cổ, phun ra máu tươi!
Cô Tô Thiên Kỳ bước chậm ở trên Chiến Đài cổ, ánh sáng loá mắt trên người hắn dần dần thu lại tiêu tan, thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt trở lại trên ghế của mình, đệ nhất thiên kiêu Đông Châu lại loá mắt như vậy!