Dệt hoa trên gấm thì rất dễ, khó ở chỗ đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi.
Hiện tại Tần Vấn Thiên đứng ở nơi đây, trong cơn “bão tuyết” cực lớn và cũng là lần mà Thần Binh các cùng học viện Đế Tinh chính thức ra mặt mời chào hắn.
Phần ân tình lần này đương nhiên hắn sẽ không bao giờ quên.
Nhược Hoan bước tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, cô nở nụ cười khen:
- Khá lắm!
Nhược Hoan biết là kể từ hôm nay trở đi thì những người muốn đối phó Tần Vấn Thiên sẽ phải cân nhắc nhiều hơn nữa.
Cho dù dùng thủ đoạn ám sát thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng.
Trong hoàng thành nước Sở này, bất kỳ một thế lực nào cũng đều sở hữu mạng lưới tình báo rất mạnh mẽ. Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể lừa gạt được bộ máy luôn luôn vận chuyển không ngừng nghỉ đó.
Vì vậy bất kể người nào đang có mối hận thù với một người khác thì khi đối mặt với một gia tộc lớn hay đệ tử có thế lực lớn, rất ít người áp dụng thủ đoạn ám sát. Khi bộ máy tổ chức tin tình báo này bắt đầu vận chuyển thì sẽ cực kỳ đáng sợ.
Dường như những người này đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ám sát Tần Vấn Thiên rồi.
Có lẽ trước kia bọn họ còn cho rằng Tần Vấn Thiên chưa đủ tư cách để bọn họ thận trọng như thế. Nhưng hôm nay, khi khi Tần Vấn Thiên đứng trước mặt đám người này lần nữa thì rõ ràng hắn đã đủ để khiến cho tất cả mọi người phải coi trọng hắn rồi.
Trong số đó tất nhiên cũng bao gồm cả Diệp gia và Âu gia.
Trước đó Âu gia chẳng qua là chỉ hy vọng Âu Thần có thể dựa vào sức mình để giải quyết Tần Vấn Thiên. Âu Thần không làm được nên đã bị gia tộc phạt cấm túc, nhưng hiện tại Âu gia muốn đối phó Tần Vấn Thiên thì cũng phải hết sức thận trọng.
Tần Dao cũng đã tới đây, cô kéo kéo tay Tần Vấn Thiên, gương mặt tràn ngập vui vẻ.
- Vấn Thiên, cảm ơn về những gì đệ đã làm.
Tần Dao cười dịu dàng nhìn Tần Vấn Thiên.
- Tỷ, tỷ nói cái gì đó.
Tần Vấn Thiên nhéo nhéo mặt Tần Dao rồi nói:
- Người đó là phụ thân của đệ, chúng ta là tỷ đệ ruột thì tỷ cảm ơn đệ làm gì?
- Tỷ sai rồi.
Tần Dao nhìn gương mặt đã trút dần đi vẻ non nớt kia, nụ cười trên gương mặt cô xán lạn hơn trước rất nhiều. Nhìn Tần Vấn Thiên đạt được những thành tựu này làm cô thấy vui mừng từ tận sâu đáy lòng.
- Biết sai là được rồi.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa dặn:
- Sau này đừng trở lại nước Tuyết Vân nữa làm gì. Chỉ e rằng tên thái tử nước Tuyết Vân kia cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu.
- Ừ.
Tần Dao gật đầu thật nhẹ rồi hỏi:
- Nhưng mà hai người Tần Thương và Tần Chí có gặp chuyện gì không?
- Nghe nói thái tử nước Tuyết Vân cũng phải là nhân vật tầm thường đâu, ắt hẳn không phải loại người hẹp hòi thiếu khoan dung. Chúng ta không động chạm gì đến hắn thì đối phương cũng sẽ không đến mức đối phó với Tần Thương và Tần Chí.
Tần Vấn Thiên thuyết phục:
- Nhưng mà tỷ nên gửi một bức thư nói rõ, bảo họ hành động bớt nổi bật dần đi rồi âm thầm lặng lẽ rời khỏi nước Tuyết Vân thì hơn.
Ở nước Sở, có thế lực chuyên môn chịu trách nhiệm vận chuyển thư tín. Chỉ cần ngươi có thể trả một cái giá đủ cao thì có thể đưa bức thư này đến người nhận trong khoảng thời gian cực ngắn.
- Được, tỷ về viết thư ngay đây.
Tần Dao đồng ý.
Cả đoàn người rời khỏi đây trở về học viện Đế Tinh. Không biết con Tiểu Hỗn Đản chui ra từ đầu mà nhảy lên người Nhược Hoan.
Tuyết vẫn rơi đầy trời, những người kia vừa thấy bọn họ rời đi thì cũng tản đi dần.
Nhưng danh tiếng của Tần Vấn Thiên lại lan ra khắp hoàng thành nước Sở với tốc độ cực nhanh. Chỉ với thiên phú có thể khắc chế ra được thần văn cấp ba thì cũng đủ để giúp hắn nổi tiếng khắp cả hoàng thành cũng như trở thành đề tài khiến cho mọi người bàn tán say sưa lúc rỗi rãi rồi. Huống chi lại thêm những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Lúc Tấn Vấn Thiên quay trở lại học viện Đế Tinh, có không ít người thả chậm bước chân dạo chơi trong tuyết. Dường như những đóa hoa tuyết bay bổng trong học viện lại góp phần tăng thêm vài phần nét đẹp nơi đây.
Nhìn những gương mặt tràn ngập lòng cầu tiến kia, Tần Vấn Thiên nở nụ cười xán lạn. Trải qua thời gian gần một năm này đã để cho hắn cảm giác bản thân đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều.
- Tần Vấn Thiên đã trở về rồi
Xa xa có rất nhiều ánh mắt tập trung vào Tần Vấn Thiên, đáy mắt tóa ra ánh sáng khác thường.
Trông theo Tần Vấn Thiên thả bộ trên con đường tuyết đi về phía trước, có hai thiếu nữ đang đi ngang qua cũng lén liếc nhìn Tần Vấn Thiên rồi lập tức thầm thì bàn tán:
- Tình Nhi, hắn chính là Tần Vấn Thiên đó. Năm thứ nhất mà đã đánh bại Yến Vũ Hàn rồi, hơn nữa lại còn đỡ chính diện ba chưởng của Lạc Thiên Thu.
- Người này vừa đẹp trai vừa giỏi. Hiện tại thì hắn đã là thiên tài đứng đầu danh xứng với thực trong nhóm đệ tử mới chúng ta lần này rồi.
- Ừ, bây giờ mới thấy, tên Mộ Dung Phong bị Tần Vấn Thiên giết chết trước kia kém hắn nhiều quá. Tần Vấn Thiên hắn đang đuổi theo Lạc sư huynh đó.
Giọng nói của hai người càng ngày càng nhỏ, bóng dáng hai người của khuất dần nhưng lại khiến cho Tần Vấn Thiên hết sức kinh ngạc. Tin tức truyền ra ngoài nhanh quá, xem ra trước khi hắn quay về thì tin tức đã lan đến học viện Đế Tinh rồi.
- Coi bộ ngươi nổi tiếng rồi đó.
Nhược Hoan đang đi bên cạnh Tần Vấn Thiên nở nụ cười làm Tần Vấn Thiên nhún vai tỏ vẻ lần này đã khiến quá nhiều người chú ý rồi.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vui, dù sao thì hiện giờ Tần Vấn Thiên chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi thôi. Có người tán thành khen ngợi hắn thì hắn sẽ vẫn cảm thấy vui sướng.
Đương nhiên, cảm xúc chỉ có bấy nhiêu, hắn còn chưa tới mức tự thổi phồng chính bản thân mình. Suy cho cùng thì hắn cũng hiểu rõ kết quả của ngày hôm này là đến từ đâu, trừ thiên phú rất tốt của bản thân hắn thì đa phần là đến từ sự chống lưng của Thần Binh các và học viện Đế Tinh. Hắn không hề chói mắt đến mức chỉ dùng sức mình mà có thể khiến cho mọi người tôn sùng hắn.
Nếu có một ngày như thế, hiển nhiên là hào quang phát ra từ trên con người hắn lúc đó sẽ chói mắt hơn cả những ngôi sao ngoài kia.
Thế giới này rất lớn, bây giờ cuộc sống của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi. Đây mới chỉ là nước Sở thôi mà đã có rất nhiều thiên tài rồi. Thế giới ngoài kia sẽ tuyệt vời đến mức nào nữa đây?
- Cũng chỉ tiếp được có ba chiêu mà thôi, Lạc sư huynh cũng không chính thức chiến đấu một trận với hắn, hiện tại hắn vẫn còn chưa đủ tư cách để so cùng đẳng cấp với Lạc sư huynh đâu.
Ngay lúc này, có một giọng nói hơi chói tai truyền đến làm ánh nhìn của đám người Tần Vấn Thiên trông sang nơi vừa cất lời, phát hiện ra một nam một nữ đang đứng ở đó.
Sắc mặt của người nam khá khó coi, còn người nữ thì vừa phát hiện tầm mắt của đám người Tần Vấn Thiên thì đáy mắt đã xuất hiện chút bối rối:
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, dù sao thì Tần Vấn Thiên hắn mới bước vào học viện Đế Tinh năm thứ nhất thôi. Bây giờ ngươi lại đi so sánh hai người bọn họ thì vốn dĩ đã không công bằng rồi.
- Có lẽ vì cô đánh giá hắn quá cao rồi.
Người nam đó vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, làm gương mặt cô cứng đờ ra.
Tần Vấn Thiên quay đầu không nhìn sang chỗ đó nữa, cũng không để ý đến mấy lời nói vừa rồi của họ. Hắn ôm Tiểu Hỗn Đản trong ngực rồi tiếp tục đi tiếp trên con đường của mình.
- Xem ra bởi vì cô gái kia có vẻ sùng bái ngươi quá rồi nên làm cho người nam đứng cạnh hơi ghen tuông.
Nhược Hoan lắc đầu cười cười, bọn họ sẽ không để trong lòng những việc nhỏ thế này. Ngươi không thể nào thay đổi cách nhìn của một người khác được.
Vừa biết được tin Tần Vấn Thiên trở về thì trong lòng của rất nhiều ngươi đang suy đoán, e rằng mâu thuẫn giữa Kỵ Sĩ minh và Tần Vấn Thiên sẽ lại gia tăng thêm một cấp độ nữa.
Tần Vấn Thiên về tới phòng nhỏ liền thấy mập mạp Phàm Nhạc đang híp mắt nhìn Tần Vấn Thiên. Hắn đi đến ôm Tần Vấn Thiên một cái, nói:
- Lão đại, thấy ngươi ta mừng quá.
- Mập mạp chết bầm, coi như ngươi còn chút lương tâm.
Tần Vấn Thiên đập vai Phàm Nhạc rồi hai người tách nhau ra. Phàm Nhạc vẫn nắm chặt tay Tần Vấn Thiên, nói tiếp:
- Lão đại, ta luôn lo lắng cho an nguy của ngươi nên gầy hẳn đi rồi này. Thấy ngươi không có vấn đề gì nữa, ta cảm thấy tinh thần mình phấn chấn trở lại rồi. Đúng rồi, lão đại này, nghe nói ngươi có thể khắc chế ra được thần văn cấp ba rồi đúng không? Ngươi có thể mang cho ta vài món thần binh không?
Tần Vấn Thiên nhìn dáng người phì nhiêu của Phàm Nhạc thì mắt trợn trắng, hắn nheo mắt nhìn mập mạp nói mát:
- Ta thật sự thấy "cảm động" quá luôn.
- Không cần phải cảm động đâu, chỉ cần cho ta vài món thần binh cấp ba hộ thân là được.
Đôi mắt mập mạp tỏa sáng lấp lánh.
- Không có đâu.
Tần Vấn Thiên đáp ngay.
- Nghe nói hiện giờ lão đại ngươi có cả bảo bối của giới Thần Văn, hơn nữa vừa mới ra tay thì đã là thần binh trường thương và Phương Thiên Họa Kích rồi. Không có thần binh cấp ba cũng không sao đâu, cho ta thêm nhiều món thần binh cấp hai thượng phẩm là được rồi, nhận tiện cho thêm ít Tinh Vẫn thạch để ta tu luyện cũng được.
Mập mạp tiếp tục kiên nhẫn xin xỏ.
- Cũng không có.
Tần Vấn Thiên tiếp tục trả lời ngắn gọn.
- Hảo huynh đệ à, có nghĩa khí chút đi. Đã nói là có phúc cùng hưởng rồi mà.
Ánh mắt mập mạp nhìn Tần Vấn Thiên có vẻ u oán lắm lắm làm Tần Vấn Thiên nổi hết da gà, bại trận triệt để.
- Phàm Nhạc, ngươi đừng có lo việc sau này thiếu thần binh dùng nữa.
Nhược Hoan trợn mắt nhìn mập mạp, sau đó nói với Tần Vấn Thiên:
- Sư đệ, ta nghĩ rằng hiện tại lão sư muốn gặp mặt ngươi đó. Chi bằng ngươi đến chỗ lão sư một chuyến đi?
- Vâng, vừa lúc ta cũng có một số việc xin lão sư và sư tỷ chỉ bảo.
Tần Vấn Thiên xoa xoa cằm.
- Phàm Nhạc ngươi cũng đi luôn đi.
Nhược Hoan quay sang nói với mập mạp, Phàm Nhạc gật đầu liên tục rồi cả đám rời khỏi đây.
Cách đó không xa, có rất nhiều đệ tử mới vào nhìn về phía này, đáy lòng lại cảm thán. Mọi người đều là người mới cả nhưng dường như bọn họ đã bị Tần Vấn Thiên kéo giãn một khoảng cách rất xa rồi.
Mạc Thương đang khoanh chân ngồi bên cạnh một ao nước, trông có vẻ như đang nhắm mắt tu hành.
Lão sư học viện Đế Tinh cũng luôn chịu đựng áp lực trong từng giây từng phút. Bọn họ cũng không hề cắt đứt việc tu hành đề thăng bản thân, cố gắng theo đuổi cảnh giới cao siêu hơn.
Lúc Nhược Hoan dẫn Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đến thì Mạc Thương mở mắt ra. Khi ông vừa nhìn đến Tần Vấn Thiên thì đáy mắt đã lộ ra nét vui mừng.
- Lão sư.
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc hơi khom người bảy tỏ thái độ tôn trọng Mạc Thương.
- Nói ra thì cũng đáng xấu hộ, ta đây làm lão sư còn chưa kịp dạy bảo con được điều gì mà con đã có thành tựu như ngày hôm nay rồi.
Mạc Thương mỉm cười khen. Tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy rất vui sướng, biểu hiện của Tần Vấn Thiên đủ để khiến cho một người lão sư như hắn cảm thấy tự hào kiêu ngạo.
- Ơn tình lão sư trợ giúp đệ tử tại thành Thiên Ung khi xưa đã đủ để đệ tử khắc ghi trong lòng rồi.
Tần Vấn Thiên nói bằng giọng biết ơn.
- Ta biết con là người trọng tình, nếu không thì một người luôn ít xuất hiện trước tầm mắt thế nhân như Nhậm lão đã không đi một chuyến vì con. Hiện tại, địa vị tại học viện Đế Tinh của con đã không thua kém gì trưởng lão như ta rồi.
Mạc Thương rất vui sướng, nói tiếp:
- Ngồi xuống hết đi.
Thấy bọn Tần Vấn Thiên ngồi xuống, Mạc Thương nói tiếp:
- Bây giờ con đã có chút thành tựu, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ đặt chân vào cảnh giới Nguyên Phủ thôi, do đó tiếp theo đây ta sẽ nói cho con biết một số việc ta biết rõ. Như vậy thì tầm mắt của con cũng sẽ rộng lớn hơn một chút, nói cho cùng thì người được ý chí học viện Đế Tinh công nhận nhất định sẽ rời khỏi nước Sở này trong tương lai sắp tới. Mảnh trời đất này không ngăn được con đâu.