Đệ tử tinh anh tuy nhập Thánh Ma Hạp, nhưng họ tồn tại là để quản giáo Thánh Ma Hạp, bình thường sẽ không ra tay.
Trong Đông Thánh Tiên môn, thân phận đệ tử tinh anh rất cao quý. Bọn họ được lựa chọn ra từ trong những đệ tử nòng cốt. Mỗi một vị đệ tử tinh anh đều bái sư môn hạ cường giả của Đông Thánh Tiên môn. Có cường giả chuyên chỉ dạy tu hành, tiến thêm một bước mà nói họ chính là nhân vật thánh tử.
Thí luyện của Thánh Ma Hạp chính là để lựa chọn ra một trăm sáu mươi người đệ tử nòng cốt. Nếu như đệ tử tinh anh ra tay, chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người có thể chịu đựng được. Nếu là thí luyện chân chính lợi hại, thì ngay đến thiên kiêu cũng sẽ bị đào thải.
Hạ Hầu là nhân vật tinh anh dẫn đầu quản giáo Thánh Ma Hạp lần này. Hắn cũng có địa vị rất tôn quý, khi nghe thấy lời của Hắc Phong nói, hắn có chút kinh ngạc, đáp lại:
- Hắc Phong, ngươi nên biết mục đích của đệ tử tinh anh chúng ta chỉ là quản giáo, không phải là săn giết. Nếu như ta dẫn người đi đối phó với đệ tử thí luyện, có khả năng sẽ gặp phải chỉ trích.
- Ta hiểu rõ, nhưng chỉ cần ngươi không tự mình ra tay mà chỉ là để cho người của Thiên Tượng ngũ trọng cùng cảnh giới với hắn giết chết hắn. Vậy không xem như là vi phạm quy tắc của tiên môn. Nếu như bị trách cứ, ngươi chỉ cần viện cớ là được. Ngươi là người quản giáo Thánh Ma Hạp, người này lại lạm sát sỉ nhục đệ tử của Đông Thánh Tiên môn, tính cách phẩm chất không tốt, ngươi dẫn người đi tiêu diệt hắn cũng là chức trách của ngươi, như vậy không đúng sao?
Hắc Phong mở miệng nói, ngay sau đó truyền âm nói với Hạ Hầu một câu, khiến cho vẻ mặt của Hạ Hầu sáng lên, nhìn chằm chằm Hắc Phong. Kẻ này vì muốn tiêu diệt người kia mà thật sự là hạ cả giá vốn. Xem ra mối thù hận này không nhỏ. Hơn nữa, lấy thân phận quản giáo của hắn, giết một người quả thật cũng không có đáng ngại gì, chỉ cần không vi phạm phép tắc là được.
Hắc Phong là thân truyền của Diễm Uyên Tiên Vương, lại là chiến tướng được bệ hạ xem trọng, nếu như hắn bằng lòng bỏ ra một cái giá như vậy, cũng nên để cho hắn chút mặt mũi. Chỉ có thể nói, người thanh niên thiên tài kia gặp xui xẻo thôi.
- Người này chưa gia nhập Đông Thánh Tiên môn ta đã sỉ nhục đệ tử của Đông Thánh Tiên môn ta. Quả thật là tính cách phẩm chất không tốt, đáng phải tiêu diệt, nếu đã như vậy, ta sẽ triệu tập nhân thủ.
Hạ Hầu và Hắc Phong nhìn nhau, tất cả mọi thứ còn lại không cần phải nói ra hết.
- Triệu tập thêm nhiều thiên kiêu, lực chiến đấu của người này rất mạnh, ta và hắn đã từng giao thủ qua ở Đông Thánh Nhai.
Hắc Phong nhắc nhở nói. Cho dù là nhân vật đệ tử tinh anh, nếu như một chọi một, cũng sợ là khó mà bắt được Tần Vấn Thiên. Trừ khi là nhân vật thánh tử ra tay.
- Được.
Hạ Hầu gật đầu, bắn ra một chùm sáng, phát ra lệnh triệu tập. Còn về một vị cường giả Thiên Tượng ngũ trọng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn đang theo dõi Tần Vấn Thiên di chuyển. Hắn phát hiện, điểm sáng đại diện cho Tần Vấn Thiên đi tới chỗ xa, sau đó dừng lại ở một chỗ khác, không đi tiếp nữa.
Tần Vấn Thiên chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh tu hành mà thôi. Lúc này hắn đi đến dưới một ngọn núi cổ, từ trên ngọn núi cổ có một thác nước đổ xuống, tiếng nước đổ ào ào vang lên đinh tai nhức óc, xung lượng cực lớn.
- Giọt nước hội tụ thành thác nước, từ trên đổ xuống cũng có lực lượng lớn như vậy.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng thì thào, hắn nhìn thác nước tu hành. Qua một lúc, cơ thể hắn giật giật, quay người nhìn về phía người đi tới, cười nói:
- Chúng ta ăn ý như vậy sao?
Cố Lưu Phong lắc đầu cười nói:
- Ở Thánh Ma Hạp này, cường giả của Đông Thánh Tiên môn rất nhiều, khắp nơi đều gặp phải phục kích, ta chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.
- Ta tin tưởng nếu lấy thực lực của ngươi, đệ tử bình thường của Đông Thánh Tiên môn không động đến ngươi được.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ngược lại đệ tử ngoại môn có thể đối phó, chẳng qua có một số đệ tử nòng cốt của Đông Thánh Tiên môn, hơi phiền phức.
Ánh mắt thanh tú của Cố Lưu Phong nhìn chằm chằm vào thác nước trước mặt, nói:
- Còn ngươi thì sao? Chắc cũng gặp không ít người của Đông Thánh Tiên môn săn giết ngươi chứ?
- Đúng. Ngược lại không có cách nào yên tĩnh được. Bọn họ lại tới.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói một câu, quay người nhìn ra phía xa, chỉ nhìn thấy nơi đó có một nhóm bóng người trùng trùng điệp điệp đi tới. Bất ngờ nhất là có chín bóng dáng, trong đó có vài người khí tức vô cùng mạnh mẽ, căn bản không phải là nhân vật đồng cảnh giới với hắn.
- Âm hồn không tan.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào Hắc Phong. Ở chỗ khác cũng có rất nhiều bóng dáng đang tiến đến chỗ này. Dường như bọn họ đang xông về phía Cố Lưu Phong, bởi vì cảnh giới của bọn họ giống như hắn, là cảnh giới Thiên Tượng tứ trọng.
- Hử?
Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên tia sáng sắc bén, người của hai phía gần như là cùng một lúc tiến đến, hơn nữa còn mạnh mẽ nhắm vào bọn họ. Như vậy đối phương hẳn có thể trực tiếp theo dõi chặt chẽ hành tung của bọn họ.
- Thú vị, một lần gặp phải cả hai.
Hắc Phong nhìn thấy Cố Lưu Phong, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Ngày đó lúc đi đến khách sạn, người này đã ở cùng với Tần Vấn Thiên. Nếu một lần có thể gặp được cả hai, vậy thì vừa lúc giải quyết luôn một thể.
Cố Lưu Phong cũng nhìn thấy Hắc Phong cùng cách ăn mặc của đám người bên cạnh Hắc Phong, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi. Không chỉ có đệ tử nòng cốt mặt trường bào màu vàng kim, còn có nhiều người mặc trang phục mà trước đây hắn chưa thấy qua. (Đệ tử mặc trường bào màu vàng, khí tức của bọn họ càng mạnh hơn. Hơn nữa, còn đứng ở giữa, rõ ràng địa vị càng tôn quý hơn, chắc chắn phải đứng trên đệ tử nòng cốt).
- Trước đây ta có gặp qua đệ tử ngoại môn và đệ tử nòng cốt, vậy các ngươi lại có thân phận gì?
Tần Vấn Thiên nhìn Hạ Hầu là người dẫn đầu.