- Oanh.
Một ánh sáng mạnh mẽ bạo phát, chỉ thấy trên thân Tần Vấn Thiên dường như ẩn chứa một cỗ chiến ý đáng sợ cuốn sạch mọi thứ. Vòng sáng chiến đấu bao phủ quanh thân hắn, chuông cổ không ngừng hiện ra, hội tụ thành một chiếc chuông cổ khổng lồ. Cường giả đánh lén kia thấy một kích không thành lập tức lui về phía sau, thấy khí thế bạo phát ra trên thân Tần Vấn Thiên cho nên hắn lập tức quyết đoán xoay người chạy đi.
- Bành!
Tần Vấn Thiên bước chân đạp lên chiến đài, thân hóa Phong Bằng, hắn lĩnh ngộ bức tượng này so với bức tượng trước dùng tốc độ còn nhanh hơn, vòng sáng chiến khí kinh khủng kia dường như tăng thêm phúc lợi cho lực lượng của hắn, khiến hắn giống như Chiến Thần.
Cường giả đánh lén kia cũng có tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn không ngừng bị Phong Bằng rút ngắn khoảng cách. Hai người lập tức rời đi khu vực của Bách Tiên Lâm, hóa thành hai điểm màu đen trên bầu trời.
Dù vậy, với tầm nhìn mạnh mẽ của mọi người vẫn có khả năng thấy rõ tình hình ở phía xa. Bọn họ chỉ thấy Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng đuổi kịp người đánh lén, phóng ra chuông cổ, uy lực kinh người mang theo chiến uy ngập trời trực tiếp trấn áp thân hình của đối phương, trên thân thể cường giả kia nhanh chóng bị tiêu diệt, không chút lưu tình, căn bản không cho đối phương cơ hội trốn thoát. Mặc dù tạm thời bỏ qua Tiên Điêu cũng phải giết chết người đánh lén.
Tần Vấn Thiên xoay người trở về, nhanh chóng trở lại trước Tiên Điêu, thần sắc hắn băng lạnh đứng trên không trung, ngưng mắt nhìn người kia chiếm giữ Tiên Điêu ghế của hắn.
Lại có người nhân lúc hắn rời đi chiếm ghế Tiên Điêu làm của riêng.
- Ngươi đã rời đi. Bây giờ ghế Tiên Điêu này thuộc về ta.
Người nọ chính là một vị nhân vật thiên kiêu xếp thứ tư, thực lực cũng rất mạnh mẽ. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt hiện lên ý chí nóng bỏng.
- Cút!
Tần Vấn Thiên phun ra một chữ, không có cho đối phương bất kỳ mặt mũi nào, khiến sắc mặt của người kia lập tức biến hóa, trên người phát ra hàn ý cuốn sạch mọi thứ.
- Keng, keng, keng...
Tiếng chuông vang lên không ngừng, trên thân Tần Vấn Thiên lượn lờ chiến khí, vòng sáng rực rỡ, hóa thân thành Chiến Vương. Chuông cổ lượn lờ quanh người, bên tai không ngừng vang lên tiếng chuông, khiến người khác kinh hồn lạc phách. Tần Vấn Thiên vươn tay ra, tiếng chuông lượn lờ từ các chuông cổ không ngừng hội tụ, hóa thành một chuông chiến khủng bố không gì sánh được, xoay tròn trong tay Tần Vấn Thiên, ánh sáng hủy diệt lóng lánh lóe ra, chiến uy của chuông chiến khổng lồ đang lượn lờ khiến người ta sợ hãi.
Cường giả kia đứng trên Tiên Điêu khoảng cách gần nhất cũng là người chân chính cảm thụ rõ ràng uy áp của chuông chiến, sắc mặt lập tức liên tiếp biến hóa, lộ vẻ khó coi khác thường. Ánh sáng cướp diệt này không ngừng bổ vào quanh người hắn, chỉ cần Tần Vấn Thiên ra tay, lập tức có thể đánh chết hắn.
- Ba.
Trong miệng Tần Vấn Thiên thốt ra một âm thanh lạnh lẽo, trực tiếp đếm số, khiến sắc mặt của thiên kiêu kia càng thêm tái xanh tái mét.
- Hai.
Âm thanh thứ hai truyền ra từ trong miệng Tần Vấn Thiên. Khí tức trên thân người nọ bạo loạn dao động, chiến ý ngập trời, hận không thể nổi giận gầm lên một tiếng, bay lượn lên, đại chiến một trận với Tần Vấn Thiên.
Lúc này, khí thế trên thân Tần Vấn Thiên càng mạnh, chuông chiến phát ra tiếng gầm thét, chỉ thấy Tần Vấn Thiên Tần Vấn Thiên bước ra trước một bước, lạnh lùng nói:
- Một!
Cùng lúc khi âm thanh này cất lên, khí thế toàn thân thiên kiêu kia dường như đều biến mất, bước chân bước ra một bước, trực tiếp thoát khỏi Tiên Điêu ghế, nhường ghế, khiến người ta thổn thức. Một nhân vật thiên kiêu nằm trong top 5 của một châu, lại bị Tần Vấn Thiên dọa cho kinh sợ phải rời đi. Người này tuy xếp thứ hai mươi bảyở Vân Châu, nhưng trong Đông Thánh Nhai này hắn lại có sức chiến đấu đáng sợ.
Hơn nữa, người này e là còn có ngộ tính siêu phàm, nếu không sao lại ở trong mấy người lĩnh ngộ Tiên Điêu này lại lĩnh ngộ ra chiến uy Tiên Điêu.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh như băng quét qua người rời đi kia, lập tức bước một bước, tiến vào trên ghế Tiên Điêu, chiến uy trên người vẫn ngập trời như trước. Bàn tay hắn giơ lên, đánh ra chuông chiến khổng lồ, thiên địa phát ra một tiếng nổ vang, khí thế hủy diệt kinh thiên động địa, khí lưu bạo loạn cuốn sạch mọi thứ, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Chẳng qua chỉ là trực tiếp công kích trên hư không, chứ không có công kích chính xác người nào.
- Ta nói lần cuối cùng, nếu ai lại tới khiêu khích ta, giết chết không tha, dù có là ai đi chăng nữa. Hoặc ta chết hoặc ngươi chết.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Giọng nói bá đạo khiến ai cũng không dám so tài cùng hắn. Khi hắn thật sự vừa mới dùng toàn tâm toàn ý để tiến vào lĩnh ngộ lại bị người đánh gãy, có thể hiểu được trong lòng hắn đang tức giận thế nào. Hơn nữa trong Tiên Điêu này còn ẩn chứa chiến quyết cực mạnh, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó mới có thể lĩnh ngộ chân ý trong đó. Nhất định không thể để người khác tiếp tục tùy ý quấy rầy đánh gãy lĩnh ngộ, bởi vậy hắn chắc chắn phải tỏ rõ sức mạnh của mình.
Ở quanh Cô Tô Thiên Kỳ ai cũng không dám động, chỉ dám lén nhìn Tần Vấn Thiên hắn. Âm thanh này giống như là chiến thư, ai dám khiêu khích thì kết quả chính là ngươi chết ta sống!