Ba người vừa nói vừa lên đường, đi về phía Bách Tiên lâm.
Bách Tiên lâm, có 360 pho tượng đứng sừng sững, chung quanh vẫn đang chiến đấu như cũ, tuy có dư âm lan đến gần pho tượng, thế nhưng những pho tượng này vẫn có thể đứng vững không ngã, chung quanh mỗi một pho tượng đều có màn sáng vô hình ngăn cản dư âm công kích.
Không mất bao lâu thì ba người Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Từ Tinh Hiên đã trở về, ánh mắt quét qua toàn bộ Bách Tiên lâm, người tu hành thì tu hành, người chiến đấu thì vẫn cứ chiến đấu.
Phía trước có một chút tuyệt đại thiên kiêu, cũng đang nhắm mắt tìm hiểu, không ai dám đi quấy rầy.
- Tần su huynh, lúc trước ta tu hành ở pho tượng kia.
Quân Mộng Trần giơ tay lên chỉ về phía một pho tượng ở trong đó, thần thức của Tần Vấn Thiên lan tràn ra, lập tức nhìn thấy trên pho tượng này mơ hồ có vương đạo chiến ý, vô cùng sắc bén, có chút phù hợp cùng với lực lượng Quân Mộng Trần tu luyện, cũng khó trách Quân Mộng Trần sẽ chọn pho tượng này.
Chẳng qua là giờ phút này, pho tượng kia đã bị người ta chiếm cứ, chính là người bên cạnh Hắc Phong, muốn vây giết Quân Mông Trần cùng với Tử Tinh Hiên, người này có khí thế mênh mông, thực lực cũng rất mạnh, chính là thiên kiêu của Đông Châu, mặc dù Hắc Phong đi theo Diễm Uyên tiên vương không có ở Đông châu. Thế nhưng địa vị của Diễm Uyên tiên vương tại Đông Thánh Tiên môn cũng không tầm thường một chút nào, lực ảnh hưởng rất cường đại, sau khi Hắc Phong tới chỗ của Thánh tử thì cũng biết Đông Châu không thiếu thiên tài.
Thực lực người chiếm cứ pho tượng này cũng cực kỳ mạnh mẽ, hơi thở mênh mông, mơ hồ có tiếng gào thét, quanh thân tràn ngập khí thế mạnh mẽ, vô cùng đáng sợ.
- Chúng ta phải làm thế nào đây?
Quân Mộng Trần hỏi.
- Hắc Phong vừa dẫn người trực tiếp tới vây giết hai người các ngươi, không cần nói quy tắc gì với bọn họ, cứ tru diệt đi.
Trong đồng tử của Tần Vấn Thiên hiện lên một đạo hàn ý, trong mắt của Quân Mộng Trần và Tử Tinh Hiên cũng đều lóe lên quang mang, ngay sau đó ba người đều trực tiếp phá không nhanh như tia chớp chạy thẳng tới chỗ pho tượng kia.
Tất cả mọi người ở đó đều rối rít mở mắt ra cảnh giác nhìn về phía ba người, tu hành ở chỗ này cũng phải cực kỳ cẩn thận, đề phòng người khác công phạt, vì vậy hiệu suất lĩnh ngộ cực thấp, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Ý chí ẩn chứa trong pho tượng rất mạnh, có thể trực tiếp truyền thừa uy của tiên nhân.
Rất nhanh, cường giả chiếm cứ pho tượng của Quân Mộng Trần cũng đã nhận thấy một cỗ sát cơ rét lạnh thấu xương tràn tới, mắt của hắn mở ra phong mang lóng lánh, trên trán phóng ra duệ khí, trực tiếp xoay người ngẩng đầu nhìn về phía hư không, khí tức kinh khủng phát ra.
- Ông...
Cuồng phong gào thét, trong hư không như có một pho tượng Phong bằng lóng lánh, cả người Phong bằng sắc bén, tựa như một thanh lợi kiếm không gì không phá, hắn giơ tay lên đánh ra một đạo kiếm quang đáng sợ, một kiếm này như có ẩn chứa uy năng đặc thù, phá nát hư không, bao phủ tất cả phương vị, trực tiếp phong tỏa hướng di chuyển của vị cường giả kia, không có góc chết.
- Càn rỡ.
Người nọ quát lên một tiếng, hai quyền xé trời được đánh ra, cả hư không chấn động, kiếm khí bị đánh vỡ, nhưng kích thứ nhất của Tần Vấn Thiên không phải là muốn sát phạt, chỉ muốn phong tỏa, trong nháy mắt ngắn ngủi, ba người đã từ ba phương vị đáp xuống.
- Đông!
Một cái Cổ chung kinh khủng chấn động thiên địa, tiếng nổ vang vang lên, chấn cho cả người người nọ rung động kịch liệt, tiếng chuông tựa như tràn ngập uy năng sát phạt đáng sợ, hóa thành từng đạo lôi quang màu vàng, phá hủy tất cả, đánh cho người nọ kêu lên một tiếng, thân thể tê dại, cả người run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, Quân Mộng Trần đã hét lên một tiếng điên quồng, hư không có cơn bão cuốn qua, người nọ trôi nổi như lục bình, như muốn tung bay theo gió, không có chỗ dựa.
Ánh sáng hoa mỹ xé rách tất cả, lao xuống bắt lấy người nọ, trực tiếp xé thành từng mảnh vụn, máu tươi đầm đìa, chỉ trong nháy mắt, một vị thiên kiêu Đông Châu đã bị giết chết tại chỗ.
Thấy một màn như vậy, mọi người chung quanh cũng run sợ một trận.
Một kích tuyệt sát cuồng bạo bực này, cực kỳ kinh khủng, căn bản không cho đối phương chạy trốn, trong nháy mắt kia, dường như bọn họ đã nhìn thấy được sự tuyệt vọng trước khi chết của vị thiên kiêu kia, giống như không thể tin được mình lại bị giết trong nháy mắt như vậy.
Nếu như sớm biết có một màn này, không biết người này có đi theo Hắc Phong đến đây để ức hiếp đuổi Quân Mộng Trần cùng với Tử Tinh Hiên đi hay không. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị người ta quay lại đòi nợ, lúc ấy bọn họ vây công Quân Mộng Trần, lúc này ba người Quân Mộng Trần cũng không chút khách khí, trực tiếp vây giết, cũng không cho hắn có chút cơ hội chạy trốn nào cả.
Quả nhiên, những người còn lại này càng thêm nguy hiểm, ngươi đắc tội người khác mà không giết chết được thì chính là giữ lại hậu hoạn cho mình, hậu quả rất nghiêm trọng.
Một cỗ sát cơ kinh khủng bộc phát ra, chỉ thấy một cỗ sát cơ kinh khủng bộc phát, phía trước có mấy đạo thân ảnh giậm chân bắn tới, chính là Hắc Phong cùng với hai gã bằng hữu khác,ba người chiếm cứ một phương vị, cũng là thiên kiêu rất lợi hại.
Lúc này ba người Tần Vấn Thiên giết xong người kia, cũng quay người lại, ánh mắt nhìn về phía ba người Hắc Phong vừa đến, trong mắt của tất cả đều ẩn chứa một cỗ khí tức sắc bén đáng sợ, mắt của sáu vị cường giả va chạm, trong hư không có một cỗ khí lưu cuồng bạo cuồn cuộn, sát cơ rét lạnh khuếch tán ra bốn phương tám phương, dường như đại chiến sẽ ngay lập tức bộc phát vậy.
- Hành vi như vậy, quả thật là người ti tiện. Người như vậy cũng xứng ở chỗ này sao?
Vẻ mặt của Hắc Phong lạnh lẽo, người nọ là bằng hữu của hắn, không lâu trước đó hắn mang theo đối phương đuổi Quân Mộng Trần đi, thế nhưng trong nháy mắt lại bị đối phương giết chết, có thể nghĩ được tâm tình của hắn rất xấu, giống như bị người ta hung hăng bạt tai vậy.