Cuộc chiến tuyển chọn của Vân Châu đại địa kết thúc, cường giả trên tám mươi mốt tòa Vân Thiên Chiến Đài lục tục tản đi, những nhân vật không được tuyển chọn thở dài trong lòng, nhưng không thiếu người có biểu hiện xuất chúng, được các thế lực lớn mời gọi, suy cho cùng, nhân vật thiên kiêu tham dự lần chọn lựa này nhiều lắm, có thể xếp vào một nghìn người đứng đầu là chuyện cực khó.
Thậm chí, ngoại trừ những người chói mắt nhất, trong số một nghìn nhân vật thiên kiêu đứng đầu, thực ra không xê xích bao nhiêu về mặt thiên phú, mặc dù đứng ngoài một nghìn, vẫn có những người thiên tư vô cùng xuất chúng
Tuy rằng đại chiến đã kết thúc, nhưng Vân Châu Thành vẫn vô cùng náo nhiệt, trung tâm câu chuyện trong tửu lâu trên đường phố cũng xoay quanh tuyển chọn chiến lần này.
- Cổ Chiến Thiên thật là lợi hại, cảnh giới Thiên Tượng thất trọng, thực lực thông thiên, đoạt năm mươi vạn trượng chiến khí, quả thực khó có thể tưởng tượng, đúng là đáng sợ.
- Sở dĩ Cổ Chiến Thiên điên cuồng như vậy cũng là do bị hai sư huynh đệ Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần kích thích, hai người này cũng rất lợi hại, Tần Vấn Thiên vốn bách chiến bách thắng, đoạt vòng sáng chiến khí mười tám vạn trượng, khi đó Cổ Chiến Thiên cũng chỉ có hai mươi vạn trượng, ưu thế không rõ ràng, nhưng Tần Vấn Thiên, buông tay với vòng sáng chiến khí mười tám vạn trượng khiêu chiến hắn, đột phá cảnh giới trói buộc, nên Cổ Chiến Thiên mới chênh lệch với các thiên kiêu khác nhiều như vậy, mà Quân Mộng Trần, sau cùng hắn cũng đoạt thứ hai.
- Hậu nhân Mục Vân của Nhàn Vân Tiên Vương cũng lợi hại, thoạt nhìn hắn rất khiêm tốn, nhưng chưa từng có ai chân chính uy hiếp được hắn, Cổ Chiến Thiên cùng cảnh giới với hắn, không khiêu chiến Mục Vân sao?
- Đương nhiên, thực ra chiến lực tuyệt đối của Cổ Chiến Thiên cũng chưa bộc phát ra, những người chói mắt nhất này, luôn luôn xuất chúng hơn những người khác rất nhiều, suy cho cùng đây vẫn chỉ là chiến đấu tuyển chọn của Vân Châu đại địa, ánh mắt của bọn họ, có lẽ nằm trên Đông Châu, nơi đó cường giả như mây, vô số thiên kiêu, không biết sẽ xuất hiện nhân vật phong hoa bực nào, đáng tiếc, ta không đi được, tu vi quá thấp, chờ ta đến Đông Châu, có lẽ việc lớn cỡ này sớm đã kết thúc, ha ha.
- Có thể bỏ tiền một chút, truyền tống qua.
- Giá quá đắt, không trả nổi.
Trên đường phố, mọi người cười nói không ngừng, rất nhiều người thở dài tự than tu vi mình quá yếu, thế giới Tiên Vực quá lớn, cả một đời của người yếu, chỉ có thể đứng trên một góc độ, thậm chí không có cách nào đi xem thật kỹ thế giới này, mặc dù có đại trận nháy mắt đi ngang không gian, nhưng người bình thường, căn bản không trả nổi số tiền lớn như vậy.
Đây là bi ai của kẻ yếu, cũng là do luồng gió hướng võ của Tiên Vực nồng nặc đến mức tận cùng, không theo đuổi Võ Đạo, trở thành cường giả, thì dù ngươi muốn đi quanh Tiên Vực đại địa, ngắm núi sông tráng lệ, cũng không thể làm được.
Trong một khách sạn cổ của Vân Châu Thành, Tần Vấn Thiên đang ngồi xếp bằng, đột nhiên, hắn mở mắt ra, ánh sáng lóng lánh xẹt qua, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước đi, chỉ thấy ở nơi đó, có hơi thở vương cường thế nở rộ, trong không khí tràn ngập khí tức mạnh mẽ.
Chân đạp một cái, Tần Vấn Thiên nháy mắt đến trên một tảng đá lớn của vách núi cổ phong, thì thấy Quân Mộng Trần ngồi ở trên đó, khí tức trên người sôi trào, cuồn cuộn gào thét.
Lúc này, bóng Tử Tình Hiên cũng giáng xuống, đôi mắt nàng đẹp long lanh, ngưng mắt nhìn Quân Mộng Trần, lại không tự chủ được cảm thấy áp lực.
Thiên Phù Giới, Từ sư tỷ từng nói, giữa đệ tử đồng môn bình thường không quen biết nhau, chỉ là bởi vì ba người bọn họ cùng ra thí luyện lần này, nên mới để bọn họ lấy thân phận đồng môn ra ngoài đi lại.
Ba vị đồng môn, cảnh giới của cô cao nhất, nhưng sau chiến đấu tuyển chọn của Vân Châu đại địa, tu vi của Tần Vấn Thiên bây giờ đã bước vào Thiên Tượng ngũ trọng, giống như cô, bây giờ, Quân Mộng Trần cũng sắp phá cảnh, bước vào Thiên Tượng tứ trọng, bọn họ đều đang đuổi theo cô.
Đệ tử của Thiên Phù Giới quá xuất chúng, điều kiện đầu tiên cần có là phải có tử kim Tinh Hồn, ở gần đồng môn Thiên Phù Giới, quả nhiên áp lực rất lớn, nhưng cũng vì vậy, mới động lực mạnh mẽ để tiến về phía trước, nếu ở gần một đám người ưu tú, tiềm lực sẽ càng dễ bị kích phát ra, bằng không nếu cứ mãi ở cùng một đám người bình thường, trình độ ngươi có được nhất định sẽ bỏ xa những người khác, cũng không có mục tiêu, hoặc dương dương tự đắc, như vậy mới nguy hiểm.
- Vân Châu đại địa có không ít nhân vật, đến Đông Châu, cường giả sẽ càng nhiều, nhiệm vụ lịch lãm lần này, không dễ dàng.
Nghe Tử Tình Hiên mở miệng nói, Tần Vấn Thiên cười một tiếng, nói:
- Đây là đương nhiên, thiên kiêu của cả Đông Thánh mười ba châu tề tụ, tuyển chọn ra hơn một vạn người tụ tập đến Đông Châu, làm sao có thể đơn giản.
- Ngươi có lòng tin không?
Đôi mắt đẹp của Tử Tình Hiên chuyển qua, ánh mắt rơi trên mặt mũi tuấn tú của Tần Vấn Thiên.
- Không đến cuối cùng thì ai cũng không thể biết trước kết quả, hơn nữa, chúng ta cũng không biết quy tắc chiến đấu sau khi tới Đông Châu, chỉ có thể nói, làm hết sức mình.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tử Tình Hiên, mỉm cười nói, ánh mắt Tử Tình Hiên dời đi, không thể nhìn ra trong con ngươi xinh đẹp đang dậy sóng.
Hai người cứ yên lặng đứng ở đó, mãi đến lúc một tiếng thét dài truyền ra, Quân Mộng Trần phá cảnh, bước chân vào cảnh giới Thiên Tượng tứ trọng.
- Thật là thoải mái.
Quân Mộng Trần đứng dậy, tài năng lấp lánh, sau khi phát hiện Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên, khí tức mênh mông trên người hắn được thu lại, xoay người cười nói :
- Tần sư huynh, Tình Hiên sư tỷ.
- Lợi hại.
Tần Vấn Thiên khen một tiếng, Quân Mộng Trần cười ngây ngô, khuôn mặt thanh tú trông rất đẹp mắt, người chưa từng nhìn thấy hắn chiến đấu, căn bản là không thể tưởng tượng ra lúc hắn chiến đấu điên cuồng đến mức nào.
- Sư huynh mới lợi hại, trên Vân Thiên Chiến Đài đã đột phá rồi.
Quân Mộng Trần chân thành nói, tính ra thì hắn còn phải cảm ơn Tần sư huynh, việc hắn điên cuồng chiến đấu trên Vân Thiên Chiến Đài, cũng là được Tần Vấn Thiên dẫn dắt nên tranh đoạt với Cổ Chiến Thiên, mới có tích lũy nhất định, cuối cùng trong mấy ngày buông lỏng này, vô ý vô thức lại cảm nhận được dấu hiệu phá cảnh.
Tu hành vốn kỳ diệu như vậy, có lúc là phá cảnh trong thời gian chiến đấu, có lúc lại phá cảnh trong thời gian yên tĩnh, có khi lại như Quân Mộng Trần vậy, sau khi cuồng chiến bỗng nhiên an bình lại, vô thức cảm thấy sắp đột phá.
Nhưng dù thế nào, tu sĩ Võ Mệnh phá cảnh, đều là tự mình tích lũy, nước chảy thành sông.