Đệ tử Thiên Phù giới che giấu thân phận đi lại ở trong Tiên Vực, không ai biết bọn họ chính là người của Thiên Phù giới môn, hơn nữa đệ tử Thiên Phù giới đều đã vào Thiên Phù cung, có ấn ký trên người của bọn họ, bởi vậy một khi gặp nhau, thì có thể cảm nhận được đối phương thuộc đệ tử đồng môn, người mặc áo đen này có cảm nhận cường đại, lực nhận biết của hắn có thể trực tiếp rửa sạch cảm nhận của Tần Vấn Thiên ở phía xa, do đó xác định được đối phương không giống với mình, là người Thiên Phù giới môn.
Đương nhiên, Tần Vần Thiên không có lực cảm nhận lợi hại như vậy, nhận thấy được sự tồn tại của đối phương.
-Sư tôn, những người này cũng đều là cường hào của Vân Châu đại địa, rất nhiều cường giả như vậy trùng trung điệp điệp tới đây, chỉ vì muốn giết một hậu bối Thiên Tượng tam trọng, thế trận như vậy còn nói rằng đường đường chính chính, không biết liêm sỉ.
Mộ Nham đứng bên cạnh lạnh lùng nói một tiếng, đối với hành động của những cường hào thuộc Vân Châu đại địa hắn nhìn có chút không thuận mắt.
Hóa ra người mặc áo đen này, chính là sư tôn của Mộ Nham, Tử Vong Đao Khách.
Nhưng cho dù là Mộ Nham cũng không biết Tử Vong Đao Khách là người của Thiên Phù giới môn.
Người của Thiên Phù giới môn không được gia nhập những phái khác, nhưng khi thu nhận đệ tử thì lại hoàn toàn có thể, nếu như đệ tử đầy đủ ưu tú, vẫn có thể tiến cử vào Thiên Phù giới.
- Đây không phải một việc rất bình thường hay sao?
Trên mặt Tử Vong Đao Khách nở một nụ cười nhạt.
- Sư tôn dự định ra tay sao?
Mộ Nham nhìn Tử Vong Đao Khách nói.
- Ngươi hi vọng ta ra tay?
Tử Vong Đao Khách hỏi ngược lại Mộ Nham.
- Sư tôn là hành mộ hiệp, cũng không quan tâm sẽ đắc tội với những thế lực này, nếu thành này không bảo vệ được, thì có thể dẫn theo Tần Vấn Thiên, người tài như vậy mà bị chết tại đây không phải đáng tiếc sao, nếu sư tôn thích, vẫn có thể nhận người này làm đệ tử.
Trên mặt Mộ Nham có một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía xa.
Tử Vong Đao Khách không nói tiếp, vào lúc này, cường hào bắt đầu hành động, chỉ nghe Khương Nghị đứng trên chiến xa hoàng kim đáng sợ, chiến xa dữ tợn đáng sợ có một đôi cánh, phia trước có trường mâu sắc bén, chỉ cần liếc nhìn cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
- Các vị, hãy trực tiếp nghiền ép tiến vào từ phía bên cạnh.
Khương Nghị cuồng ngạo mở miệng, tiếng nói chấn động thiên địa, hắn vừa dứt lời, những tiếng nổ ầm ầm truyền ra, chiến xa của dòng họ Khương Thịđồng thời khởi động, tiến thẳng về phía Cổ Phiêu Tuyết thành, khi ánh sáng sắc bén màu vàng kim phóng xa, sẽ nghiền ép tất cả những thứ đang ngăn cản tồn tại ở phía trước.
Phù quang của toàn bộ Cổ Phiêu Tuyết thành bắt đầu lưu động, dây xích, mũi tên, bức tường màu vàng kim bùng phát ra, nhưng những nơi chiến xa đi qua, giống như tắc đất không sinh, tất cả đều bị nghiền nát, ngoài như thế ra, cường giả khắp nơi cũng tiến mạnh vào từ các vị trí khác nhau, do nhân vật thống lĩnh các đại thế lực dẫn quân công kích, thế lực của những người thống lĩnh này đều vô cùng cường đại, đi qua nơi nào bẻ gãy nghiền nát nơi đó.
- Kết thúc rồi.
Mọi người xung quanh thành cổ nhìn thấy cảnh tượngchấn động trước mắt trong lòng đều xuất hiện một giọng nói, cuối cùng trận chiến đấu này cũng kết thúc rồi, cho dù Tần Vấn Thiên yêu nghiệt đã từng mượn sức thành cổ đánh lùi Thất Kiếm trưởng lão, nhưng dưới móng sắt của cường hào khắp nơi, hắn căn bản không có bất kỳ hi vọng nào.
Nhân vật thiên kiêu trẻ tuổi này sợ rằng sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Tuy rằng Cổ Phiêu Tuyết thành bao la ngàn dặm, nhưng mà đối với những cường hảo vừa tiến vào, đất đại ngàn dặm không đáng kể chút nào, không bao lâu, khí tức hủy diệt từ khắp các phương hướng lập tức lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên mượn sức lực một tòa thành, hóa thân thành người khổng lồ ngàn trượng, trong tay cầm trường thương thần binh đáng sợ, mặc một bộ quân trang, ngông nghênh vô cùng, đứng sừng sừng trên mặt đất, yên tĩnh đợi các cường giả đánh tới.
Cổ Phiêu Tuyết thành xuất hiện rất nhiều đôi cánh màu vàng kim, những đôi cánh này điên cuồng lưu chuyển, lập tức hạ xuống sau khôi giáp của Tần Vấn Tiên, không bao lâu, phía sau thân hình khổng lồ của Tần Vấn Thiên, xuất hiện vô số đôi cánh màu vàng kim rực rỡ, Phù Văn trên đôi cánh lập lòe, tiên quang xoay vòng, bên viền đôi cánh, giống như từng lưỡi dao sắc bén vô cùng, có thể cắt đứt mọi thứ.
- Tới rồi sao.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ một tiếng, tâm niệm thoáng động, chín cái chuông tiên hóa thành từng mảnh ánh sáng, bao phù thân thể của hắn, trong đầu hắn dường như có một bức hình vẽ, đó chính là địa đồ của cả tòa Cổ Phiêu Tuyết thành.
- Ầm ầm ầm.
Âm thanh đáng sợ truyền ra, chấn động mặt đất, lấy Tần Vấn Thiên làm trung tâm, Cổ Phiêu Tuyết thành dường như bắt đầu gây dựng lại, từng màng đất kim loại có Phù Quang rực rõ vô cùng chói mắt kia trực tiếp dựng thẳng dậy, hóa thành tường đồng vách sắt, đứng sừng sững xung quanh, tách rời khu vực có phạm vi trăm dặm, vô số tường đá đồng thời dâng lên, ngăn cách không gian.
Hắn liếc nhìn qua, khu vực đó có những bức tường màu vàng kim vô tận đang bay lơ lửng.
- Sao?
Có rất nhiều cường giả bị những bức tường ngăn cản tiến về phía trước, bọn họ điên cuồng công phá, cố gắng phá vỡ tường đá kết giới đang ngăn cản bọn họ.
- Nhất định phải đạt được thành này.