Ánh mắt Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía Chu Hành Sơn, mỉm cười gật đầu nói:
- Các vị thấy sao? Đã có nhã hứng như vậy, ta đương nhiên cũng không có ý kiến, Phiêu Tuyết lâu cảnh đẹp vui lòng người, nếu có thể có thêm võ đạo giúp vui, vậy lại càng thêm vài phần sức sống.
- Quận vương, nếu như trong tiệc rượu lại thấy máu, vẫn mong ngài đừng trách.
Chu Hành Sơn lại nói một tiếng, Bùi Thiên Nguyên không để ý phất phất tay:
- Võ đạo tranh phong, sao có thể chỉ dừng lại ở luận bàn, nếu đã tranh phong võ đạo thì cũng coi như có khí khái vào sinh ra tử, chỉ cần bản thân các vị không có ý kiến, không cần hỏi đến ta, ta chỉ là một quần chúng, hôm nay, các vị tuấn kiệt tới làm chủ.
- Quận vương quả thật là người hào sảng, đa tạ đã thành toàn. Chu Hành Sơn cười cười, trong nháy mắt, khóe mắt của hắn hiện lên một đạo hàn quang sắc bén , khiến cho người ta cảm thấy một trận hàn khí, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Lời ngươi vừa nói ngông cuồng không biết trời cao đất dày, ta cũng sẽ không khi dễ ngươi, Chiến Tiên cung là thế lực thuộc hạ của Chiến Thiên tiên phủ, sau lưng ta đây có ba cường giả cảnh giới Thiên Tượng tam trọng, bọn họ đủ để làm cho ngươi hiểu rõ như thế nào gọi là đẳng cấp.
- Chưa chắc hắn đã hiểu rõ được đâu, trực tiếp tiêu diệt đi thôi, lời nói ngông cuồng bên tai đâm vào lòng người khiến người ta thật khó chịu.
Trong con ngươi xinh đẹp mà cao ngạo như băng sương của Nghê Phượng bắn ra sát ý lạnh lẽo, nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên, bị lời nói của Xa Viên kích thích cũng bỏ đi, ấy vậy mà một tên ất ơ ở đâu chui ra lại cũng dám nói lời kịch liệt mà sỉ nhục nàng như vậy, làm sao nàng có thể không có sát niệm ngập trời, muốn đẩy Tần Vấn Thiên vào chỗ chết.
- Nếu có thể phế bỏ, thì không giết cũng được, cho hắn biết sau này nên làm người như thế nào là tốt rồi, để hắn tránh nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
Ánh mắt Thư Lộ Diêu lạnh giá, lạnh lùng mở miệng.
- Này ngược lại cũng không tồi.
Ngón tay Khương Yển gõ nhịp trên bàn rượu, trong mắt lộ ra nét châm chọc, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên như thể là nhìn người chết vậy.
- Đều mong ta chết như vậy sao?
Trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên ấn chứa phong quang.
Bên cạnh hắn, thần sắc của Xa Viên ngược lại rất bình tĩnh, hắn tin tưởng người có thể đánh vang Cửu Tiên Chung, cho dù chiến đấu với người cùng cảnh giới thì cũng tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa, chuyện Tần Vấn Thiên đánh vang Cửu Tiên Chung cũng không ai biết hết, hiển nhiên không phải là người phách lối, hiện tại hắn nếu đã dám nói ra những lời như vậy, vậy thì nhất định có thể làm được, do đó, hắn chỉ cầm chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm, trên mặt là ý cười được xem náo nhiệt.
Mộ Nham cũng ngồi yên một chỗ, Quỷ đao Mộ Nham, hắn từ trước đến nay cực kỳ có hứng thú đối với chiến đấu, hắn tin tưởng Xa Viên nếu đã có quan hệ như vậy với Tần Vấn Thiên, người này chắc chắn có chỗ bất phàm.
Đúng vào lúc này, ba vị cường giả cảnh giới Thiên Tượng tam trọng của Chiến Tiên cung đã đứng ở mảnh đất trống giữa tiệc rượu, mãnh đất trống này tuy rằng có chút hẹp để đối chiến, nhưng nếu như khống chế được thì vẫn đủ để chống đỡ một trận tỷ thí, huống hồ thực lực của mọi người phía hai bên đều rất mạnh, mặc dù dư âm có mãnh liệt cũng sẽ không bị lan đến, có thể dễ dàng chống đỡ.
- Lăn ra đây.
Chỉ thấy một người trong đó mắt nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên, lạnh như băng mở miệng, sát niệm mãnh liệt từ trên người hắn tràn ngập ra, trong khoảnh khắc dường như có mùi máu tanh ập tới.
Tần Vấn Thiên vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, yên tĩnh cầm chén rượu lên uống một ngụm, tay trái bưng chén, ngồi nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ba người phía trước, lạnh nhạt nói:
- Ta tới đây là để dự tiệc, không có chuyện đem ta ra cợt nhả làm trò hề như con khỉ được, chúng ta đối chiến cũng tuyệt đối không dùng để mua vui cho người, đây là sỉ nhục võ đạo của ta.
- Ta khinh...
Một tiếng cười nhạo báng truyền ra, chỉ thấy ngập trong mắt Nghê Phượng là dáng vẻ tươi cười châm chọc, mở miệng nói:
- Mới vừa rồi còn nói năng hùng hồn biết bao, hiện tại lại sử dụng lý do như vậy để mà trốn tránh không đánh, ta dự tiệc với loại người như ngươi cũng là một sự sỉ nhục đối với ta.
Nàng vừa dứt lời, không ít người đều bật cười, người này quả thật quá mức buồn cười.
Nhưng tiếng cười của bọn họ vẫn còn chưa dứt, đã thấy Tần Vấn Thiên ngồi ở đó, đôi mắt đảo qua, hàn quang chợt bắn ra, chỉ thấy hắn giơ bàn tay lên, trong phút chốc tinh quang lập lòe, chói lòa vô biên, trong bàn tay hắn đều là phù quang đáng sợ, giống như hàng nghìn hàng vạn phù ấn.
- Ầm ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên, chỉ thấy chưởng ấn của Tần Vấn Thiên hung bạo đánh ra, từ trên trời hạ xuống, trực tiếp trấn áp về phía ba vị cường giả Thiên Tượng, chưởng ấn như sao rơi, lại như có thể hái sao đoạt trăng, trong nháy mắt đánh giết tới, giống như tia chớp, mang theo lực lượng công phạt phá hủy tất cả, khiến người ta hít thở không thông.
Thần sắc ba người hoảng hốt, chỉ cảm thấy một tòa tinh tú trấn áp đánh ập xuống, tập trung toàn bộ lực lượng giơ tay lên chống lại, đã thấy từng tiếng ầm ầm truyền ra, chỉ trong nháy mắt, thân thể của cả ba người trực tiếp bị trấn áp nát bấy, hóa thành tro bụi, vô số tinh quang lấp lánh chói lòa vẫn tràn ngập khắp khoảng không, nhưng thân thể của ba người bị đánh tan, hóa thành tro bụi.
Tiếng cười mới vừa rồi còn đang vang vọng trong nháy mắt ngừng lại, lúc này Tần Vấn Thiên mới chậm rãi buôn chén rượu trên tay trái xuống, gây nên một tiếng động khe khẽ, ở trong không gian yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, dáng vẻ tươi cười nơi khóe mắt của Nghê Phượng cứng ngắc lại, đây là chiến đấu sao?
Tiếng cười châm chọc của nàng vẫn còn chưa kịp dứt hẳn, Tần Vấn Thiên đã sử dụng một đòn như vậy đáp lại nàng, còn có điều gì rung động lỗ tai nàng dữ dội hơn nữa cơ chứ.
Không chỉ có Nghê Phượng, những kẻ khác lấy Tần Vấn Thiên ra pha trò cũng cảm thấy như bị người hung hăng đánh cho một bạt tai, cực kỳ ủy khuất, như là một cục tức nghẹn không có cách nào nuốt xuống được.
- Đây chính là vốn liếng mà Chiến Thiên tiên phủ các ngươi lấy làm kiêu ngạo, miệt thị người khác? Thật đúng là chuyện cười.
Để chén rượu xuống, Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, giọng nói không lớn nhưng lại như thể giánh cho Chu Hành Sơn một bạt tai thật vang dội.