Lời nói đầu của Thiên Phù Bảo Điển còn trình bày thần thông, hắn cho rằng, mỗi người đều có thể sáng tạo ra quy tắc, chẳng qua là loại năng lực này có khác nhau, bởi vì võ mệnh của tu sĩ lĩnh ngộ sáng tạo ra, bọn họ đều tự mình cảm ngộ, không ngừng nếm thử, từ đó mà dùng thủ đoạn của mình kích thích lực lượng quy tắc, sáng tạo ra thần thông.
Nhưng con người cũng ngu dốt, đa số người sáng tạo thần thông chỉ tăng mạnh uy lực thần thông đang có, chưa được gọi là sáng tạo ra, cực kì ít người có thể hoàn toàn sáng tạo ra quy tắc của mình.
Nghĩ vậy, Tần Vấn Thiên cảm giác xấu hổ, trước đây hắn cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận đến vấn đề này, bây giờ nghĩ thì thấy đúng thế, mặc dù hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Tượng, có thể cải tiến một chút thần thông nhỏ yếu để cho chúng mạnh hơn, thậm chí có thể nói hắn giơ tay lên đã công kích chính là lực lượng thần thông, thế nhưng từ nền tảng căn bản, hắn đã sáng tạo ra thần thông hoàn toàn mới nào chưa? Dù là thần thông nhỏ yếu?
Hắn phát hiện, bản thân mình khó mà làm được.
Dựa theo lời nói trong Thiên Phù Bảo Điển, dù là luyện khí hay là võ đạo, bản thân của bọn chúng đều là một, chúng liên kết chặt chẽ không thể tách rời, bản chất của chúng nó đều là khởi động quy tắc trong thiên địa.
Thiên Phù Bảo Điển đang thăm dò loại lực lượng quy tắc này, đồng thời cảm ngộ nó, vận dụng vào thực tế, dùng nó tu hành lực lượng của mình, có thể nhìn đến bản chất của nó, sau đó nó sẽ mạnh hơn.
Lúc này, đột nhiên Tần Vấn Thiên nghĩ tới, trước đây hắn lĩnh ngộ thần thông thuận buồm xuôi gió, tu hành nhanh hơn so với người khác, hơn nữa phát huy ra được uy lực mạnh mẽ, trong này có phải là nhờ vào công lao của Luyện Thần Đồ Lục hay không?
Bởi vì Luyện Thần Đồ Lục tồn tại, trong lúc vô tình, hắn đã tiếp cận bản chất của lực lượng.
- Đúng là bác đại tinh thâm.
Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng, Thiên Phù Bảo Điển dòm ngó bản chất lực lượng, giúp ngươi cảm ngộ, cảm ngộ càng nhiều, sau này ngươi lí giải lực lượng càng tinh thâm, như vậy càng trân quý.
Trong Thiên Phù Bảo Điển còn trình bày những lực lượng quy tắc khác, ví dụ như chân ý, nhưng chủ yếu hơn vẫn là văn như trước.
Trong Thiên Phù Bảo Điển, đối với cái mà người đời gọi là 'thần văn' kia có nhiều tên gọi khác nhau, thần văn, đó là cảnh giới cuối cùng của văn, văn đê giai không thể xưng là thần văn được, chỉ có thể xưng là phù văn, phù văn lục giai có thể xưng là tiên văn, có thể luyện chế ra Thần binh Tiên giai.
Cảm ngộ một lúc lâu, Tần Vấn Thiên lại ngẩng đầu nhìn bức hoạ cuộn tròn trong hư không, hắn đã có một lĩnh ngộ hoàn toàn mới, càng có khả năng cảm nhận sâu sắc sự bao la rộng lớn trong đó, thậm chí, giống như hắn có thể từ đó nhìn ra một loại lực lượng mạnh mẽ khác.
Thiên Phù Bảo Điển này là một bảo điển tụ tập rất nhiều lực lượng, tiền đề là ngươi có thể lĩnh ngộ thứ trong đó, một khi ngươi có khả năng lĩnh ngộ, đó chính là lực lượng thuộc về ngươi.
Rất nhanh, Tần Vấn Thiên hoàn toàn đắm chìm vào lĩnh ngộ không thể tự thoát khỏi.
Lần đầu tiên, tự mình tìm kiếm cảm ngộ giống như tìm được bản chất của vấn đề, loại cảm giác này quá tuyệt vời, hắn có cảm giác mở rộng tầm mắt, tìm được một cánh cửa hoàn toàn mới.
Việc có thể mở một giới, Thiên Phù Giới Chủ quá thần kỳ, Tần Vấn Thiên cực kì kính trọng vị sư tôn này.
Bên ngoài Thiên Phù Cung, Bạch Vô Nhai an tĩnh đứng trên mặt đất, tùy ý nhìn vào nơi nào đó, giống như hòa làm một thể với trời đất.
Cứ đứng như vậy, mà ba tháng đã trôi qua, ròng rã ba tháng, Tần Vấn Thiên vẫn chưa ra khỏi Thiên Phù Cung.
Chỉ thấy lúc này, một bóng người xuất hiện, trong nháy mắt xuất hiện ở bên này, hắn đi đến bên ngoài Thiên Phù Cung, phát hiện cửa Thiên Phù Cung vẫn chưa mở ra, trong mắt xuất hiện một tia cổ quái, sau đó hắn cúi đầu nhìn Bạch Vô Nhai, nói.
- Bạch Vô Nhai, tiểu sư đệ này còn chưa đi ra sao?
Bạch Vô Nhai khẽ vuốt cằm, không có trả lời.
- Ngươi nói hắn đang ở bên trong mà không ra được sao?
Người nọ đùa giỡn.
- Nhớ lần đầu tiên ngươi đến đây, ta nhớ kỹ ngươi ngây người ở bên trong hai tháng rồi mới đi ra, mà sư đệ chỉ mới Thiên Tượng nhị trọng, hắn có khả năng lĩnh ngộ ba tháng hay sao?
- Tư chất mỗi người mỗi khác, năm đó, ta dùng hai tháng đã là cực hạn, sau đó không thể cảm ngộ thêm gì nữa, bây giờ Tần sư đệ đã vào ba tháng không ra, chúng ta nên vui mừng cho hắn.
Bạch Vô Nhai bình tĩnh nói.
- Ha ha, có thể nói như vậy, chỉ sợ hắn không thể cảm ngộ được, nên vẫn bị mắc kẹt bên trong mà không ra được.
Người kia cười nói.
- Trong trăm năm qua ta xem Thiên Phù Bảo Điển, từ đó lĩnh ngộ ra một loại lực lượng và tiên pháp siêu cường, cảm giác sắp thành rồi, bây giờ ngươi đến vừa vặn lắm, ngươi mang cái tên tiểu tử kia đến chiếm đoạt Thiên Phù Cung của ta.
- Khó trách những năm gần đây ngươi thường đến Thiên Phù Cung, thì ra là có lĩnh ngộ.
Bạch Vô Nhai ngẩng đầu nhìn một người trong hư không, người nọ là một vị trung niên trắng nõn, tướng mạo đường đường, đã quan sát Thiên Phù Bảo Điển trong trăm năm, từ đó lĩnh ngộ lực lượng Tiên pháp trong đó, nếu Tần Vấn Thiên biết được, tất nhiên hắn sẽ vô cùng chấn động, bởi vì lấy năng lực trước mắt của hắn, mặc dù lĩnh ngộ ba tháng, hắn nhìn thấy không ít thần thông cường đại trong Thiên Phù Bảo Điển nhưng không thể nhìn ngó được chút dấu tích nào!
Đương nhiên, đây là bởi vì hắn tu hành không đủ cao thâm, Thiên Phù Bảo Điển, ngộ tính càng mạnh, lĩnh ngộ càng sâu!