Đông Thánh tiên đế lộ vẻ niệm. Lão ngồi ở vị trí chủ vị bữa tiệc rượu, đưa mắt nhìn tám người Tần Vấn Thiên ở phía trước, mở miệng nói:
- Tất cả một lượt tới đây. Các ngươi tên gọi là gì. Từng người một nói đi.
- Bệ hạ, tại hạ là Khuyết Thiên Nghệ.
- Bệ hạ, tại hạ là Hắc Phong.
Mọi người lần lượt xưng danh tính, bao gồm Tần Vấn Thiên trong đó. Thái độ mọi người đều vô cùng cung kính.
Đông Thánh tiên đế khẽ vuốt cằm, ánh mắt quét quabọn họ. Cặp mắt kia dường như có thể nhìn xuyên qua linh hồn của con người.
- Biểu hiện của các ngươi đều rất tốt. Nhưng lần này ta chỉ thu một vị đệ tử. Về phần những người còn lại, các vị tại đây nếu có hứng thú cũng có thể thu bọn họ làm môn hạ đệ tử.
Đông Thánh tiên đế từ tốn nói.
- Nếu bệ hạ có nhã hứng, ta cũng nguyện ý thu một vị đệ tử.
Diễm Uyên cười, nhìn Đông Thánh tiên đế nói.
- Diễm Uyên, ngươi có thời gian dạy đồ đệ sao?
Đông Thánh tiên đế nở nụ cười nói. Thời khắc này Diễm Uyên nguy hiểm cũng cười lộ ra thần tình hàm tiếu, đáp:
- Lần này Diễm Uyên nhất định tận lực.
- Ha ha! Ngược lại ta thật mỏi mắt mong chờ. Diễm Uyên, theo ý ngươi, trong tám người này ta phải thu ai làm đệ tử đây?
Đông Thánh tiên đế dò hỏi Diễm Uyên.
- Chuyện của bệ hạ, ta nào dám lắm mồm.
Diễm Uyên đáp lại.
- Cho ngươi đề nghị thì ngươi cứ đề nghị. Không nên nhiều lời.
Đông Thánh tiên đế không vui, lên tiếng.
- Vậy Diễm Uyên cả gan rồi. Ta cho rằng Khuyết Thiên Nghệ không tệ.
Diễm Uyên mở miệng đề nghị. Tiếng nói của lão vừa rơi xuống, lập tức Khuyết Nguyệt tiên vương vui mừng trong lòng, biểu lộ thần sắc cảm kích đối với Diễm Uyên. Chỉ một câu nói này thôi, e rằng Khuyết Nguyệt tiên vương đã thiếu Diễm Uyên một nhân tình.
- Ừ.
Đông Thánh tiên đế không hiện thái độ gì. Lão nhìn Bạch Vô Nhai, nói:
- Bạch Vô Nhai, ngươi trẻ tuổi nhất nơi này.Trước giờ thái độ của ngươi và Diễm Uyên khác biệt. Ngươi thấy thế nào?
- Bệ hạ thu đồ đệ đương nhiên là xem tâm ý của bệ hạ, xem ai thuận mắt. Nếu bệ hạ muốn hỏi ta, Bạch mỗ vẫn xem Tần Vấn Thiên thuận mắt. Nếu muốn nói rõ lý do: hắn là người trẻ tuổi nhất.
Bạch Vô Nhai cười cười đáp.
Tần Vấn Thiên sững sờ. Thật có chút bất ngờ. Trước đó hắn mới ra ảo cảnh, Bạch Vô Nhai liền xuất thủ công kích, có thể nói là không cho hắn mặt mũi chút nào. Thât không nghĩ rằng ngược lại Bạch Vô Nhai nói giúp cho hắn. Dường như Bạch Vô Nhai xem trọng hắn. Quả nhiên. Sự tình không thể chỉ nhìn bề ngoài.
- Có lý.
Đông Thánh tiên đế nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, lập tức nhìn Vạn Hóa tiên vương, cười nói:
- Vạn hóa tiên tử, còn ngươi thì sao?
- Ta thích Hoa Thái Hư. Hắn tu luyện giống như ta.
Vạn Hóa tiên vương cười cười.
- Lão già kia, ngươi tuổi đã cao chỉ điểm đề nghị cho ta đi.
Đông Thánh tiên đế vừa nhìn bất tử tiên vương vừa nói.
Trong mắt bất tử tiên vương lóe lên chút ánh sáng cơ trí, khẽ vuốt chòm râu, cười đáp:
- Bọn họ không tệ. Xem ra trong lòng bệ hạ đã sớm có quyết định rồi.
- Lão hồ ly ngươi.
Đông Thánh tiên đế cười cười, lập tức ánh mắt của lão chuyển động tới tám người kia. Cuối cùng, ánh mắt của lão đã rơi vào Tần Vấn Thiên, cười hỏi:
- Tần Vấn Thiên, ngươi có bằng lòng bái nhập môn hạ của ta hay không.
Lời vừa nói ra, lập tức mọi người thần sắc ngưng lại. Không ít người đều hâm mộ nhìn Tần Vấn Thiên. Cuối cùng, Đông Thánh bệ hạ lựa chọn hắn sao?
Biểu hiện của Tần Vấn Thiên quả thật rất chói sáng. Nếu Đông Thánh bệ hạ lựa chọn hắn, hẳn là sớm đã nhìn kỹ, xem Tần Vấn Thiên có vẻ thuận mắt. Hơn nữa thiên phú hắn cũng lợi hại.