Bạch Vô Nhai không nói gì, làm như lười để ý tới Diễm Uyên. Diễm Uyên bới móc mọi lúc. Bất kể hắn nói cái gì, Diễm Uyên đều có lý lẽ của bản thân mình. Nếu hai bên có cái nhìn khác biệt, không nhất định phải tranh. Lặng lặng chờ đợi kết quả là được.
Hắn thấy được một loại chấp niệm từ trong mắt của Tần Vấn Thiên. Đó có thể coi là cuồng ngạo, có thể coi là chấp niệm cuồng si. Hơn nữa tu vi của Tần Vấn Thiên mới chỉ thiên tượng nhất trọng cảnh. Bạch Vô Nhai luôn luôn cho rằng, năng lực cảm giác và kháng áp của Tần Vấn Thiên thiên tượng nhất trọng cảnh đều yếu hơn, không thể so sánh cùng Hắc Phong và Khuyết Thiên Nghệ. Vả lại hắn còn trẻ tuổi hơn. Như vậy hắn cũng chưa có lý do bại bởi đối phương. Lui một bước mà nói, mặc dù thất bại thì phải làm thế nào đây? Khảo nghiệm cũng không thể đại biểu cho hết thảy. Những người này thiên phú đều rất xuất chúng. Nhưng trên tiên lộ ai có thể đi được xa hơn, cũng không phải một cuộc khảo nghiệm là có thể quyết đoán được.
Quanh thân của Khuyết Thiên Nghệ, tử kim quang hào phóng ra tia sáng kỳ dị, lĩnh vực đóng băng lại lần nữa khuếch trương. Dường như hắn còn có thể kiên trì thật lâu.
Trong cơ thể của Hắc Phong, huyết mạch gào lên, mơ hồ có huyết quang đáng sợ lượn lờ giữa không trung, sức cắn nuốt càng thêm cuồng mãnh. Hắn tận lực khống chế nguyên lực tinh tú tiêu hao, khiến lực lượng huyết mạch thay thế Tinh Thần Thiên Tượng phát ra uy năng, làm tiêu hao chậm lại.
Tần Vấn Thiên vẫn dùng Tinh Thần Thiên Tượng trấn sát. Hắn và Hoa Thái Hư có tu vi yếu trong bốn người còn lại. Hai người bọn họ đối mặt hung thú dung nham cũng yếu. Do đó tiêu hao là tương đối thăng bằng. Chẳng qua là Tần Vấn Thiên phát huy ưu thế của năm tòa nguyên phủ, chịu đựng tiêu hao hơn nữa.
Một đoạn thời gian lại trôi qua. Bốn người còn lại lần lượt khiêu chiến cực hạn, làm được đến mức khiến những người khác không thể tưởng tượng nổi. Lúc này toàn bộ thân hình của Hắc Phong như hóa thành hắc ám thâm uyên. Huyết mạch điên cuồng gầm thét. Mọi người trông thấy một màn như vậy thần sắc chợt ngưng. Xem ra Hắc Phong có thể kiên trì được thời gian không lâu.
Vị trí Hoa Thái Hư trong huyễn cảnh, chính phiến ảo cảnh Tinh Thần Thiên Tượng hắn bố trí dường như cũng có dao động.
Khuyết Thiên Nghệ ở bên kia, tử kim quang hoàn Tinh Thần Thiên Tượng rực rỡ. Giờ khắc này, chỉ thấy trong thân thể của hắn như có một cổ sức mạnh cực kỳ đáng sợ lan tràn ra. Một đợt hàn nguyệt bao phủ tiến nhập vào trong thân thể hắn, phảng phất như hắn đang ở trong hàn nguyệt.
- Khuyết Thiên Nghệ vẫn chưa tới cực hạn.
Mọi người thầm nghĩ. Lúc này, Hắc Phong và Hoa Thái Hư gần như lần lượt đi ra khỏi huyễn cảnh của Vạn Hóa tiên vương. Lúc đứng trên tiên sơn, bọn họ phát hiện còn có hai người chưa hề đi ra thì không khỏi lóe lên chút dị sắc. Nhất là Hắc Phong. Hắn là người chạy đến đầu tiên sau mỗi vòng khảo hạch. Tại lần đầu tiên tiếp dẫn, hắn làm được bước lên ngọn núi thứ chín. Nhưng lần này đã thất bại.
- Chỉ còn lại hai người.
Chỉ có Tần Vấn Thiên và Khuyết Thiên Nghệ vẫn còn kiên trì. Hai người làm cho vô số người Hoàng cực Thánh vực cảm thán trong lòng. Lại là nhân vật thiên kiêu kinh diễm thời đại ấy. Lúc hắn tranh phong với thiên kiêu Tiên vực, vẫn gắng đạt tới nổi bật nhất.
- Lúc này, những người khác đều không khác mấy rồi, . Thế nhưng ta muốn cho bọn họ nhìn thấy, ta có thể kiên trì trong thời gian bao lâu.
Khuyết Thiên Nghệ chậm rãi lên tiếng. Sau đó chỉ thấy vòng tròn hàn nguyệt quay liên tục khép kín, bao phủ cả người hắn vào bên trong. Từng vòng trên thân khuyết nguyệt, buông xuống trứ đông diệt hết thảy dòng khí. Hung thú dung nham gầm thét xung kích, vừa đến chung quanh liền đóng băng lại.
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy nguyên phù sau khi biến hóa trong cơ thể mình đều có khuynh hướng tiêu hao hết. Hắn thầm nghĩ trong lòng, lập tức miệng phun pháp quyết. Từng đạo phù quang màu trắng hừng hực, lóng lánh quanh thân hắn. Trên thân thể hắn đều rực rỡ phù văn. Dòng khí màu trắng lưu động tựa như từng ánh nến màu trắng vậy. Ánh lửa dường như rất yếu ớt, nhưng kèm theo khẩu quyết từ trong miệng Tần Vấn Thiên phun ra, ánh lửa tưởng chừng yếu ớt đó bắn ra uy năng khiến cho toàn bộ hung thú đến gần bị đốt thành hư vô.
- Đây là năng lực gì? Miệng phun pháp quyết, không ngờ lại có uy năng bực này?
Mọi người ngưng đọng thần sắc. Tần Vấn Thiên vẫn có thể kiên trì cho đến bây giờ. Thật đúng là mạnh. Tia sáng như lửa màu trắng có uy lực cực mạnh. Chẳng lẽ là dẫn động tiên pháp hay sao?
- Đó là cái gì?
Ngay cả các các nhân vật đại năng trong tiệc rượu đều có phần nghi hoặc. Ngọn lửa màu trắng lưu động quanh thân Tần Vấn Thiên là lực lượng thần thông pháp quyết ư?
Tần Vấn Thiên thân thể không có cảm giác huyết mạch gầm thét, mà là vô cùng bình tĩnh. Toàn thân hắn có vẻ trang nghiêm túc mục. Tinh Thần Thiên Tượng biến mất. Quanh người hắn hiện lên nhiều sao băng thạch, không ngừng thu nạp vào cơ thể. Phù quang lập lòe bên ngoài thân chỉ tiếp nhận ánh lửa lưu động quanh thân. Dĩ nhiên cũng khiến cho những hung thú dung nham kia phải chùn bước, không dám tiến lên trước.
- Vạn Hóa tiên vương nên biết đó là cái gì a?
Có người đưa mắt nhìn nữ tiên vương.
- Có thể là bí thuật tiên quyết lợi hại nào đó. Rất mạnh.
Nữ tiên vương nhắm mắt lên tiếng. Tần Vấn Thiên bên trong ảo cảnh của bà, nhưng bà cũng không cảm giác được lúc này trong cơ thể Tần Vấn Thiên có huyết mạch rung động. Giờ khắc này trong cơ thể Tần Vấn Thiên vô cùng bình tĩnh, chỉ có bên ngoài thân phù quang hừng hực, lực lượng huyết mạch bạo phát. Không phải như vậy. Cho nên Vạn Hóa tiên vương cũng nhìn lầm.
- Tiên quyết dường như không bình thường, khó trách hắn có thể tiếp tục kiên trì.
Diễm Uyên lẩm bẩm nói nhỏ. Lão vừa liếc nhìn Khuyết Thiên Nghệ. Hai người còn đang kiên trì.
Thời gian dần dần trôi qua. Trên ngọn núi thứ chín vô cùng an tĩnh, mọi người đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên và Khuyết Thiên Nghệ, trong lòng không được an tĩnh. Bọn họ đã kiên trì rất lâu rồi, lâu hơn rất nhiều so với những người khác.
- Nên kết thúc đi.
Khuyết Thiên Nghệ thầm nghĩ trong lòng. Lập tức hắn mở mắt, mở miệng nói:
- Phải đệ nhất đi. Tiền bối để cho ta đi ra ngoài.
Các tiên vương lộ ra vẻ dị sắc. Sau đó Vạn Hóa tiên vương thả Khuyết Thiên Nghệ ra khỏi ảo cảnh. Ngay lúc Khuyết Thiên Nghệ biểu lộ ánh mắt đắc ý, hắn trông thấy Tần Vấn Thiên ở bên cạnh vẫn còn trong huyễn cảnh. Nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Có người kiên trì được lâu hơn so với hắn. Tuy rằng chỉ có một người.
Trong mắt của Khuyết Thiên Nghệ lóe lên thần sắc không cam lòng. Hắn lập tức hít sâu một hơi, lạnh nhạt lên tiếng:
- Đáng tiếc. Ta còn có thể tiếp tục kiên trì. Ta vốn tưởng rằng không ai nữa, không nghĩ rằng người nào có thể làm được tới trình độ này. Là do ta khinh thường rồi.
Tần Vấn Thiên lại không biết ý nghĩ của Khuyết Thiên Nghệ cũng chính là suy nghĩ của Bạch Vô Nhai vậy. Chấp niệm của Tần Vấn Thiên mãnh liệt vượt quá tưởng tượng. Thối lui ra? Trừ phi không có cách nào tiếp tục kiên trì. Nếu không chỉ cần hắn còn có thể làm được thì sẽ không bỏ qua.