Hắn đứng ở đó, trong thiên địa phảng phất có một lực lượng đại đạo vô hình, phóng xạ trăm ngàn dặm. Cả không gian nơi này như bị khóa mục tiêu. Hư không trấn áp xuống hủy diệt phong bạo lại bị một cổ lực lượng kinh khủng nâng lên, không còn cách nào giáng xuống được nữa.
- Dược Hoàng đến rồi. Vì sao hắn mạnh như vậy?”
Có người ngầm chiến trong lòng, rất nhiều đại nhân vật của Hoàng Cực Thánh Tông đã đến. Trong những đại nhân vật này thậm chí có cường giả Thiên Tượng cảnh đỉnh cấp. Nhưng Dược Hoàng vừa đứng tại chỗ ấy, dường như hết thảy đều lắng xuống.
Thực thể tồn tại của Hoàng Cực Thánh Vực từ cổ xưa, rốt cuộc thực lực mạnh cỡ bao nhiêu.
- Tần Vấn Thiên chính là đệ tử thân truyền của ta là phu quân của Mạc Khuynh Thành, cùng tương đương với con rể của ta. Hoàng Cực Thánh Tông hùng hổ dọa người, có nhiều cường giả tới giết Tần Vấn Thiên như vậy, thật không coi lão phu ta ra gì a.
Dược Hoàng nhìn thoáng qua các cường giả trong hư không, lãnh đạm cất lời.
- Dược Hoàng, chuyện ngày hôm nay không có phần ngươi nhúng tay vào.
Tể Hiên lạnh lùng lên tiếng, lại thấy Dược Hoàng quét mắt nhìn hắn, lập tức phất ống tay áo, một tiếng vang trong trẻo truyền ra, khiến thân thể Tể Hiên bị văng ra ngoài, khóe miệng chảy máu.
- Thứ gì vậy?! Dám nói như vậy với lão phu sao?
Dược Hoàng lạnh lùng nói.
- Dược Hoàng, chuyện của hậu bối, ngươi cũng nhúng tay hay sao?
Đúng lúc này, trên vòm trời đột nhiên có một giọng nói truyền ra, lập tức trong thiên khung xuất hiện một gương mặt. Tình cảnh này khiến cho vô số người run rẩy trong lòng.
- Bái kiến Thánh hoàng.
Một số nhân vật cao tầng của Hoàng Cực Thánh Tông trông thấy được gương mặt này, tất cả đều khom người, cung kính nói to lên.
- Bái kiến Thánh hoàng.
Các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông khác sau khi nghe được Thánh hoàng đích thân tới, trong lòng hoảng hốt, đua nhau quỳ một chân xuống đất, nghênh tiếp Thánh hoàng.
Một tích tắc này, Thánh hoàng khiến lòng người không khỏi kinh hãi. Ngày hôm nay, Thánh hoàng “tuyệt đại bá chủ của Hoàng Cực Thánh Tông “đích thân hàng lâm Thánh Chiến đài.
Nhưng gương mặt kia dường như không trông thấy gì, ánh mắt của y chỉ chăm chú nhìn Dược Hoàng.
- Chuyện của hậu bối ư? Toàn bộ Hoàng Cực Thánh Tông khi dễ con rể của ta, có nễ mặt lão phu hay không?
Dược Hoàng ngẩng đầu nhìn về hư không, không hề sợ hãi. Tiếng nói của hắn khiến cho mọi người đều vô cùng hoảng hốt.
Dược Hoàng cũng dám nói chuyện với Thánh hoàng của Hoàng Cực Thánh Tông như vậy sao? Trong lòng bọn họ đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trái tim không khỏi run rẩy kịch liệt, nhấc lên kinh đào hãi lãng.
- Những chuyện như thế này, cho đến cảnh giới như ta và ngươi cũng không nên nhúng tay vào.
Thánh hoàng bình tĩnh lên tiếng, phảng phất là để ấn chứng ý nghĩ của mọi người. Lời vừa nói ra. Hư không liền chấn động.
Cho đến cảnh giới như ta và ngươi?
Dược Hoàng cũng cùng cảnh giới với Thánh hoàng sao?
Khó trách Tần Vấn Thiên dám làm như thế. Hắn có Dược Hoàng ở phía sau làm chỗ dựa cho hắn, có gì mà hắn không dám làm chứ.
Thật ra thời khắc này trong lòng Tần Vấn Thiên cũng chấn động. Hắn khiếp sợ chăm chú nhìn lão nhân ở phía trước. Thì ra Dược Hoàng đã đạt đến cấp độ đó rồi ư?
Hô. . .
Hộc ra một ngụm trọc khí, Tần Vấn Thiên gượng cười lắc đầu. Ngày hôm nay dĩ nhiên hắn không phải đi cầu cái chết. Thực tế từ trước đến nay hắn vẫn duy trì liên lạc với người của Dược Hoàng cốc, thương thảo nên ứng đối với chuyện này như thế nào. Dược Hoàng truyền lời bảo hắn cứ tùy tâm. Tần Vấn Thiên mới xuất hiện tại Thánh Chiến đài, khiêu khích uy nghiêm của Hoàng Cực Thánh Tông.
Hắn một mực đang suy nghĩ, rốt cuộc là Dược Hoàng dựa vào bài tẩy gì mà càn rỡ như thế?! Chẳng lẽ Hắc bá bọn họ sẽ lại xuất thủ vì hắn?
Trên thực tế hắn sai rồi. Lần trước nếu không phải là ngày đại hôn của Tần Vấn Thiên hắn, Hắc bá bọn họ sẽ không xuất hiện.
Chuyện đám cưới của Tần Vấn Thiên quá trọng yếu, Hắc bá còn muốn hoàn thành lời dặn dò của mẫu thân Tần Vấn Thiên, hắn không thể không hiện thân. Nếu không đến bây giờ, Tần Vấn Thiên sẽ không biết Dược Hoàng và Hắc bá bọn họ quen biết nhau.
Tuy nhiên giờ khắc này Tần Vấn Thiên có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách ngày xưa Dược Hoàng dám lên Hoàng Cực Thánh Tông che chở cho hắn, và nói chuyện ngang hàng cùng Thánh hoàng. Thì ra là đặt chân đến một cảnh giới này, hắn nực cười bây giờ mới hiểu được, thật ra thì hậu tri hậu giác, có chút ngu xuẩn, hắn nên đoán được sớm hơn.
Dược Hoàng chăm chú nhìn gương mặt bình tĩnh trong hư không, nói:
- Nói như vậy, giết Tần Vấn Thiên quả nhiên đã được ngươi gật đầu đồng ý rồi. Ngươi đường đường là Thánh hoàng, cũng nhúng tay vào chuyện của Tần Vấn Thiên. Xem ra ngươi tu tâm tu đắc vẫn chưa đến nơi đến chốn.
- Ngày hôm nay ngươi không che chở được cho hắn. Nếu ngươi nhất định phải bảo vệ hắn, ta liền xuất thủ.
Trong giọng nói bình tĩnh của Thánh hoàng lại có sự uy nghiêm không cho phép hoài nghi. Lời của hắn càng làm cho người hoảng hốt. Thánh hoàng. Tần Vấn Thiên phải chết.
Tần Vấn Thiên rất chói sáng. Nhất là ngày hôm nay, hắn bại lộ Tử Kim Tinh Hồn của hắn. Nếu là địch nhân, như vậy Thánh hoàng không thể không giết hắn rồi!