Bên trong cột mốc của Tiên Vũ Giới, hơn bảy mươi vị thiên kiêu nhìn thấy rất rõ ràng phản ứng của mọi người bên ngoài.
Nhất là ở trong nháy mắt khi ba chữ Tần Vấn Thiên khắc vào vị trí trên cùng của cổ bia, bên ngoài dường như nhấc lên sóng to gió lớn, vô số bóng người bị chấn động tới mức mất cảm giác, lập tức dâng lên một sóng to gió lớn.
Đế Thí nhìn đến thế hệ tộc trưởng gia tộc thất vọng. Lâu Băng Vũ nhìn thấy được thần sắc phức tạp của Mai Sơn kiếm chủ. Tư Lăng nhìn thấy niềm vui bất ngờ của của cường giả Tử Lôi tông cùng với Tư gia.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy được nước mắt của Mạc Khuynh Thành.
Nhìn nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt tuyệt mỹ này, trong lòng Tần Vấn Thiên dường như có dòng nước ấm chảy qua. Sự khẩn trương của nàng, kích động của nàng, hài lòng của nàng, đều in sâu vào trong nội tâm Tần Vấn Thiên, khiến cho hắn ghi nhớ ở nước Sở nữ tử khuynh thế này lại cùng mình mến nhau.
Khi đó nàng là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở, hắn vẫn chỉ là hạng người vô danh bừa bãi. Hiện tại, nàng là thánh nữ của Dược Hoàng cốc, luyện đan sư ngũ giai, hắn là đệ tử của Trượng Kiếm tông, nghĩa tử của Nhân Hoàng, người đứng đầu trên thứ hạng cổ bia Tiên Vũ Giới.
Bọn họ đều đang cố gắng, số mệnh khiến cho bọn họ gặp nhau, như vậy, hắn lại sẽ nắm lấy số mệnh, không cho nữ tử thuần mỹ khuynh thành lạc ra khỏi trong cuộc đời của mình.
Lâm Tiên Nhi và Lâu Băng Vũ các nàng đều chú ý tới nước mắt của Mạc Khuynh Thành. Chỉ thấy khóe mắt của Lâm Tiên Nhi lộ nụ cười mỉm ôn hòa, lặng lẽ liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh, khẽ nói:
- Ngươi phải đối xử thật tốt với thánh nữ.
Tần Vấn Thiên nhìn Lâm Tiên Nhi, mỉm cười gật đầu.
- Cạn một chén, chuẩn bị khi nào cưới thánh nữ vào cửa vậy?
Lâm Tiên Nhi nâng chén, Tần Vấn Thiên cùng nàng cụng một chén, cũng không kịp để ý tới rượu mạnh thiêu đốt người, cả hai đều uống một hơi cạn sạch.
Lâm Tiên Nhi nhìn thấy trong mắt Tần Vấn Thiên có vẻ suy tư, không khỏi trợn trừng mắt, kiêu hãnh hừ một tiếng:
- Ngươi sẽ không phải chưa từng nghĩ qua chứ?
Tần Vấn Thiên xấu hổ gật đầu, hít một tiếng:
- Trên đường đi tới, từng trải qua quá nhiều chuyện, căn bản không kịp dừng bước, thật sự thiếu nợ nàng rất nhiều.
- Vậy ngươi bây giờ nghĩ vẫn còn kịp, nữ tử giống như thánh nữ vậy, ngươi không cưới vào cửa, người muốn theo đuổi vẫn còn nhiều.
Lâm Tiên Nhi cười khanh khách, hai con ngươi giống như nước vẫn là động lòng người như vậy, trên người tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, khiến cho người ta đắm đuối. Tần Vấn Thiên nhìn hai ánh mắt ôn hòa sáng rỡ này, mơ hồ cảm giác không có cách nào nhìn thấu.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên nặng nề gật đầu, hắn đang suy nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa mình phải trở về Đại Hạ, đến lúc đó hắn sẽ quay về nước Sở, nếu như Khuynh Thành nguyện ý, như vậy thì thành thân ở nước Sở, quê hương của mình như vậy Khuynh Thành nhất định sẽ cao hứng vô cùng. Còn có nghĩa phụ, Tần Dao tỷ, Mạc Thương lão sư, bọn họ đều sẽ rất cao hứng.
Thật sự có hơi nhớ mọi người a, không biết nghĩa phụ bọn họ có khỏe không?
- Tần sư đệ, thật sự hâm mộ ngươi. Có nữ tử như thánh nữ yêu ngươi như vậy, nếu ngươi đại hôn, nhất định phải mời các sư huynh đệ uống rượu mừngđấy.
Quý Phi Tuyết nhìn Tần Vấn Thiên nâng chén cười nói, ánh mắt hắn trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn qua Lâu Băng Vũ bên cạnh Tần Vấn Thiên, chỉ thấy đối phương hơi cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên bờ vai, lại không nhìn thấy được hai con mắt lạnh lùng của nàng.
- Nhất định, đến lúc đó Quý sư huynh, Đoạn Hàn sư huynh còn có Băng Vũ các ngươi đều phải tới.
Tần Vấn Thiên cười đáp lại, hắn lại uống một chén rượu, có vẻ có chút cao hứng.
Lâu Băng Vũ ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, vừa lúc Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía nàng, trên gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười ôn hòa, trong đôi mắt trong suốt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Giờ phút này, hắn không có nửa điểm cuồng ngạo và yêu dị, giống như là một tia ánh sáng mặt trời, bất luận là mắt hay khuôn mặt đều vô cùng dễ nhìn, nhìn cực kỳ thoải mái.
- Thế nào?
Tần Vấn Thiên thấy Lâu Băng Vũ thất thần nhìn vào hắn, khẽ nói.
- Không có gì.
Trên mặt của Lâu Băng Vũ hiện lên một vẻ kinh ngạc khác thường, lập tức hoảng hốt vội vàng xoay người, lại cúi đầu, không nói gì.
- Rượu ngon món ăn ngon, mỹ nhân làm bạn, sao không có tấu nhạc chào mừng.
Quý Phi Tuyết vừa cười vừa nói, mọi người tiếp tục hưởng thụ rượu ngon món ăn ngon ở đây, trong cơ thể không ngừng phát sinh biến hóa, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía ở ngoài cột mốc. Tuy rằng bảng thứ hạng của cổ bia đã được đưa ra, nhưng rất ít người rời đi, hình như bọn họ vẫn đang chờ đợi những người này đi ra ngoài.
Về phần bảng danh sách thứ hạng cổ bia Tiên Vũ Giới được dưa ra, vẫn đang duy trì, tin tồn thuộc về Tần Vấn Thiên cũng càng lúc càng nhiều.
Tất cả những điều này, Tần Vấn Thiên đều không biết, cũng không có hứng thú quá lớn. Hắn trừ ăn uống ra, chính là nhìn bóng hình xinh đẹp bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười ôn hòa. Tuy rằng cách cột mốc, nhưng nàng vẫn ở bên cạnh mình, vẫn nhìn mình, chờ đợi mình.
Mấy ngày qua, Tần Vấn Thiên cảm giác thực lực của mình tiến bộ từng chút một, ở đây rất nhiều nhân vật thiên kiêu, say lại tỉnh, tỉnh lại say.
Điều khiến cho Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ chính là, nữ tử giống như Lâu Băng Vũ vậy, nàng cũng không đi kìm chế chính mình, tùy ý cho mình say sưa. Quý Phi Tuyết sẽ ở bên cạnh nhìn nàng, không cho Lâu Băng Vũ bị người khác chiếm tiện nghi. Khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, ngược lại khiến cho Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Mai Sơn kiếm chủ giáo dục ra đệ tử Lâu Băng Vũ, hi vọng nàng vượt qua Quý Phi Tuyết, nói vậy Lâu Băng Vũ vẫn còn xem Quý Phi Tuyết là mục tiêu. Quý Phi Tuyết đệ tử của Lăng Thiên kiếm chủ, tuy là bên trong ẩn giấu đối thủ cạnh tranh, nhưng có thể cũng thần tượng Lâu Băng Vũ. Quý Phi Tuyết nhất định quan tâm tới nàng nhiều hơn so với những người khác.
Nữ tử ưu tú giống như Lâu Băng Vũ vậy, lại trẻ đẹp, Quý Phi Tuyết tuy là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ không sinh ra một tâm tư ái mộ.
- Hai người bọn họ ngược lại cũng rất xứng đôi.