Công kích của Lê Thiên mạnh mẽ bá đạo giống như hắn đang ở bên ngoài, nhưng mà Đông Nhạc Hàn Giang lại cũng không hề yếu thế, lại cùng Lê Thiên va chạm. Hai người đều lộ rõ khí khái bất phàm, tung hoành ngang dọc, uy phong ngập trời, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Ba trận quyết đấu, ngược lại trận quyết đấu kia của Tần Vấn Thiên là yên tĩnh nhất.
Xích Luyện và Tần Vấn Thiên đứng đối diện nhau, chỉ nhìn thấy toàn thân Xích Luyện tràn ngập ma uy huyết sắc cường thịnh lại giống như một ma đầu. Sau lưng hắn xuất hiện một vòng ma ảnh rực rỡ, luồng khí bạo loạn cuốn qua, lay động đất trời. Nhưng ánh mắt hắn nhìn về Tần Vấn Thiên lại không hề có chút ý xem nhẹ nào, ngược lại vô cùng chuyên chú.
Hắn hiểu rất rõ ràng, Tần Vấn Thiên từ tấm cổ bia đầu tiên tu hành vững chắc mới đến, hắn là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, thậm chí rất có khả năng là một nhân vật nguy hiểm nhất trong mấy người bọn họ. Thời điểm tám vị thiên kiêu bọn họ trấn áp thời đại, bước vào cổ bia đã áp dụng một loại phong thái cân bằng, lập tức lĩnh ngộ lực lượng của cổ bia đồng thời cũng không làm chậm trễ bản thân mình tiến về phía trước. Nhất là khi nhìn thấy những người khác tiến về phía trước, bọn họ càng không muốn tụt lại phía sau. Cho đến khi bọn họ đến cổ bia hàng thứ tư và cổ bia hàng thứ năm, bọn họ mới bắt đầu giảm tốc độ lại, dùng nhiều thời gian hơn để lĩnh ngộ lực lượng trong đó.
Đối với loại tình huống của Tần Vấn Thiên, nếu như có thể sớm đá hắn ra khỏi cuộc, mới là cách xử lý tốt nhất. Đáng tiếc, lúc đó Đế Thí không làm được. Mà sau đó, thậm chí Đế Thí còn bị hắn đuổi ra ngoài. Chuyện này khiến cho bọn họ hiểu rõ mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đối phó với Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên hiện giờ đã thành một người có tính uy hiếp cực lớn.
Xích Luyện nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, ma uy trên người gào thét, huyết quang ngập trời. Chỉ nhìn thấy trên người hắn được bao phủ bởi một phù quang huyết sắc. Rất nhanh bức tranh do tấm bia đá kia chiếu ra lại hóa thành một màu máu, giống như có một ma vương đang gầm lên giận dữ.
- Đùng.
Đạp trên hư không, Xích Luyện giống như hóa thân thành một vị ma đầu, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, ánh mắt lộ ra lực lượng xuyên thấu đáng sợ, lực lượng hủy diệt kinh người.
Nhìn thấy một màn như vậy khiến rất nhiều người trên cầu nổi thầm run lên mãnh liệt. Trước đó bọn họ mơ hồ cảm thấy Tần Vấn Thiên sẽ chiến thắng Xích Luyện. Nhưng mà giờ khắc này, khi nhìn thấy uy năng cuồng bạo trên người Xích Luyện, bất giác bọn họ có chút hoài nghi về sự suy đoán của mình. Dù sao tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại này cũng không có nhân vật nào là đơn giản cả. Xích Luyện và Đế Thí không giống nhau. Đối với hai tấm cổ bia sau lưng, hắn cũng tốn thời gian rất dài để lĩnh ngộ, so với lúc Đế Thí bị loại bỏ, hắn chắc chắn cường đại hơn rất nhiều.
Xích Luyện giơ tay lên, lập tức đánh ra chưởng ấn, dường như huyết quang trong trời đất đều giống như nước lũ cuốn đến, đánh về phía Tần Vấn Thiên, giống như có một vị ma đầu đáng sợ, tay cầm đại kích sát phạt đi tới. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy có một người khổng lồ đang đứng trước mặt.
Trên người có kim quang chiếu rọi, thân thể Tần Vấn Thiên giống như một con Đại Bằng lóe đến. Tiếp theo, chân hắn đạp lên hư không, trong nháy mắt có tinh quang bao phủ. Thân thể của hắn giống như từ từ trở nên cao lớn, hóa thân thành một tiên ma khổng lồ trấn áp đất trời.
Ánh sao vạn trượng giống như từ trên trời rơi xuống trên người hắn. Người khổng lồ này bỗng hóa thân thành rất nhiều ảo ảnh, cùng lúc đánh ra chưởng ấn về phía trước, dường như có thể hái xuống nhật nguyệt tinh tú, nghiền nát đất trời.
Một cảnh tưởng chấn động này khiến trái tim nhiều người không ngừng đập thình thịch, dường như cũng ngừng thở. Chưởng ấn muốn nghiền nát bẻ gãy tất cả. Đại kích của ma đầu huyết sắc ở dưới tinh quang hủy diệt. Xích Luyện vẫn kiêu ngạo đứng ở nơi đó. Nhưng trong con ngươi bá đạo kia lóe lên một sự cô đơn. Hắn đã rất mạnh, nhưng không nghĩ tới Tiên Võ giới lần này lại xuất một kẻ ngoại tộc, một kẻ ngoại tộc có tên gọi là Tần Vấn Thiên.
- Pằng.
Một lực lượng kinh người khiến mọi người khiếp sợ nghiền nát qua. Xích Luyện bị Tần Vấn Thiên đánh văng khỏi cổ bia. Trận chiến đấu này là trận bạo phát cuối cùng trong ba trận quyết đấu, nhưng lại là kết thúc sớm nhất.
Một Xích Luyện cường đại lại bị Tần Vấn Thiên cố định thứ hạng của hắn ở vị trí thứ tám trên cổ bia Võ Tiên giới lần này.
Không ít người trên cầu nổi thở mạnh một hơi. Chỉ cảm thấy một cảnh tượng trước mắt có chút không thực. Xem ra, thật sự là không ai có thể ngăn chặn được con đường quật khởi của người thanh niên Trượng Kiếm tông này rồi. Đúng là năm người đứng đầu đã quá xem thường hắn.
Lê Thiên và Đông Nhạc Hàn Giang vẫn đại chiến cuồng bạo như cũ, xung quanh thân hình Hoa Thái Hư được bao phủ bởi vô số vòng sáng, vẫn hư hư thực thực như cũ, khó có thể nắm bắt, cũng giống như danh tiếng thần bí của hắn. Nhưng mà Quý Phi Tuyết cũng vô cùng tài giỏi, kiếm pháp của hắn rất cao siêu, tấn công phòng thủ đều có thể, không có chút kẻ hở nào. Uy lực công kích của kiếm lực vốn rất đáng sợ, có tính uy hiếp cực lớn.
Sau khi Tần Vấn Thiên đánh bại Xích Luyện, hắn cũng không hề ngừng lại bước chân xâm lược của hắn. Hắn lại tiến vào bia đá của Phạm Diệu Ngọc, khiến cho đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
Người thanh niên bảo thủ khiêm tốn trước kia, hiện giờ đã hoàn toàn phóng thích ra răng nanh sắc nhọn của hắn. Tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại thì thế nào? Không ai có thể ngăn cản hắn tiến lên phía trước. Chỉ cần hắn một đòn đánh bại Phạm Diệu Ngọc nữa, đã đủ để chống đỡ cho hắn đi đến trước tấm bia đá x thứ bảy kia, tu hành hết bảy loại lực lượng. Hắn sẽ giống như Cố Lưu Phong, trở thành kẻ thắng lớn nhất trong hành trình Tiên Võ giới lần này. Ngoại trừ, có người có thể đánh hắn ra, trước khi hắn đi tới bia đá thứ bảy. Nhưng hiển nhiên đây là chuyện không thể nào.
Hiện giờ Cố Lưu Phong bận rộn tu hành, sẽ không chủ động chiến đấu nữa. Nếu như Hoa Thái Hư đánh bại Quý Phi Tuyết lại có thể yên ổn đi đến bia đá thứ bảy, đương nhiên cũng sẽ không tìm người chiến đấu nữa. Trừ khi đợi đến trận quyết đấu cuối cùng của bọn họ, đó là lúc cần tranh đoạt xếp hạng trên cổ bia Tiên Võ Giới.
Phạm Diệu Ngọc chính là đệ tử của Vọng Tiên lâu trong chín phái lớn, đồng thời cũng là thánh nữ của Thiên Phạm giáo, tóc nàng búi lên. Mặc dù tuổi không lớn, nhưng nàng lại lộ ra một cảm giác cao quý nho nhã. Loại vẻ đẹp này thậm chí có chút diêm dúa, hoàn toàn tương phản với khí chất của Lâu Băng Vũ.
Đôi mắt nàng ta trong suốt nhưng dường như lại ẩn chứa rất nhiều chuyện, một đôi mắt gần như biết nói.
- Ta nghĩ tới không ít khả năng, chỉ có một điều duy nhất không nghĩ tới là kết cục như thế này.
Giọng nói trong trẻo của Phạm Diệu Ngọc lại cho người ta cảm giác tao nhã. Hiển nhiên cũng không ngờ được người loại bỏ nàng lại là người thanh niên nàng đã từng không chú ý tới.
Tần Vấn Thiên đã loại bỏ Đế Thí, cường thế đánh bại Xích Luyện. Mặc dù Phạm Diệu Ngọc tự cho rằng mình là siêu phàm, nhưng cũng biết mình không có khả năng đánh thắng được trận chiến này.
- Thời đại thay đổi rồi.
Tần Vấn Thiên khẽ nói. Đôi môi đỏ mộng của Phạm Diệu Ngọc lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp, nhìn người thanh niên ở trước mặt nói:
- Không sai, thời đại thay đổi rồi. Những nhân vật đã từng phong hoa tuyệt đại kia, ai mà không phải đạp lên người khác để quật khởi. Sau Võ Tiên giới, tiếng tăm của ngươi ắt sẽ vang dội, Hoàng Cực Thánh vực không ai mà không biết tới ngươi. Nhưng mà chuyện này không có nghĩa là tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại đã thất bại. Đây chỉ là Tiên Võ giới. Nếu như ngươi muốn cướp lấy, ngươi vẫn cần phải tự mình chứng minh với bên ngoài. Ta sẽ lau mắt chờ xem ngươi sẽ đạp lên người nào để trở thành tồn tại kinh diễm của thời đại.