Quang hoa trên bia đá chiếu rọi xuống người Tần Vấn Thiên khiến người hắn hiện dị tượng. Từng tiếng trống trận hư huyễn xuất hiện quay xung quanh hắn.
- Đùng, đùng, đùng...
Tiếng ô...ô...n...g, không ngừng chấn động đất trời. Trên bia đá truyền đến một cỗ lực lượng cường đại. Lực lượng bỗng hướng thẳng đến Tần Vấn Thiên. Một tiếng nổ vang ầm ầm, trống trận rung trời. Cỗ lực lương khiến người ta sợ hãi thông qua trống trận xông đến thân thể của Tần Vấn Thiên. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị nhấc bay lên.
Hai người Diệp Lăng Sương, Tần Chính đều đứng cùng một chỗ với Tần Vấn Thiên nhưng lại không có việc gì. Quang hoa của bia đá chỉ nhằm vào Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên tóc dài tung bay, ánh mắt thâm thúy, trong lòng thầm mắng con Yêu Ngưu kia. Không phải nói chỉ cần trở thành duy nhất sẽ nhận được thứ tốt sao, vì sao còn phải chịu đánh?
- Con trâu chết tiệt.
Tần Vấn Thiên thấy trên bia đá lại có quang mang cường đại xông đến, hắn phẫn nộ rống lên một tiếng, đánh vào trống trận phía trước.
- Đùng!
Tiếng trống rung trời, chưởng ấn khổng lồ phá không mà ra, đánh về phía bia đá.
Chưởng ấn đánh vào tấm bia đá. Cỗ lực lượng kia trực tiếp bị bia đá cắn nuốt mất. Quang hoa trên bia đá giống như âm hồn bất tán vẫn như lúc trước bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên. Sắc mặt Tần Vấn Thiên lúc này cực kỳ khó coi.
- Ầm!
Một cỗ lực lượng im lặng đánh ra. Bất ngờ chính là một chưởng ấn hư vô, khiến hai mắt Tần Vấn Thiên mở to. Tấm bia đá này là yêu nghiệt phương nào, còn có thể bắn ngược công kích trở lại?
Tần Vấn Thiên không nói, tiếp tục đánh ra bạo kích, hung hăng oanh kích trống trận hư huyễn phía trước. Một cỗ lực lượng hủy diệt trực tiếp xuyên qua trống trận nhảy vào trong cơ thể hắn, lại một lần nữa khiến hắn hộc máu. Tần Vấn Thiên có loại cảm xúc muốn mắng người.
- Ta diệt ngươi.
Tần Vấn Thiên gầm thét, Đấu Chuyển Tinh Di, toàn thân mang quang hoa rực rỡ, nhằm về phía bia đá. Huyết sắc Phương Thiên Họa Kích xuất hiện, mang theo uy lực hủy diệt trời cao đánh vào tấm bia đá.
- Tùng tùng tùng...
Quang hoa trên bia đá càng mạnh hơn. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy trống trận hư huyễn quanh người mình không ngừng chấn động. Từng cỗ lực lượng điên cuồng nhảy vào thân thể hắn. Tần Vấn Thiên không biết đã phun ra bao nhiêu ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng chí khí kiệt ngạo trong mắt vẫn như trước. Hắn điên cuồng công kích bia đá như âm hồn bất tán kia, điên cuồng chịu thương. Đến khi, tiếng trống như quanh quẩn khắp thiên địa, quang mang của trống trận đột ngột biến mất. Dường như đã xông hết vào trong thân thể Tần Vấn Thiên.
- Ầm ầm!
Bia đá khổng lồ chấn động, lập tức hóa thành một vệt sáng phá không bay đi, tràn ngập sắc thái thần bí. Tần Vấn Thiên ngạc nhiên nhìn quanh, mang theo tia thần thái bất khả tư nghị.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
- Không đúng, đây là cái gì?
Tâm Tần Vấn Thiên khẽ động. Hắn lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận bên trong, ở trong thân thể hắn bỗng nhiên xuất hiện một mặt trống trận, hòa hợp với thân thể của hắn.
- Chuyện này...
Tần Vấn Thiên không nói nên lời. Đây là thứ tốt mà Ngưu Yêu hứa hẹn sao?
Cẩn thận cảm nhận thân thể của mình. Tuy bởi vì bị thương mà trở nên suy yếu, nhưng hắn phát hiện sau khi trải qua thời gian bị bia đá hành hung, lực lượng trong cơ thể ngôi sao cùng huyết mạch lưu chuyển càng thêm thoải mái. Hơn nữa, ý chí lực lượng Võ Đạo tựa hồ cũng có cảm giác càng thêm thuần thục.
- Trống trận này, chắc là bảo vật rìu nhỏ trong cơ thể của nghĩa phụ. Vì vậy mới có khả năng dung nhập vào trong thân thể.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ. Tâm niệm hắn vừa động, quang mang của trống trận lập tức bao phủ lấy thân thể của hắn. Dường như tất cả mọi thứ quanh người hắn đều là trống trận.
- Vấn Thiên, ngươi thử công kích xem hiệu quả có tăng thêm hay không.
Diệp Lăng Sương thấy vậy cũng ngạc nhiên. Nàng nghĩ đến rìu của cha mình có thể tăng hiệu quả khi tấn công. Trống trận của Tần Vấn Thiên chắc cũng như vậy.
- Ân.
Tần Vấn Thiên gật đầu. Sau khi trống trận chui vào trong cơ thể, tu vi của hắn không còn bị áp chế mà trở về tu vi vốn có của mình, Thiên Cương Ngũ Trọng cảnh giới. Nhưng kỳ diệu là, tu vi của bọn Diệp Lăng Sương vẫn bị áp chế như cũ, không được giải trừ. Có lẽ bởi vì hắn là người duy nhất ở đây tạm tính là thông qua một chút khảo hạch của Tiên Võ Giới. Vì vậy mà có được đặc quyền không bị áp chế tu vi.
Tần Vấn Thiên giơ tay lên công kích, lại có âm thanh trống trận quanh quẩn. Chưởng ấn khủng bố phá không khí thế sát phạt đánh ra, khiến lòng Tần Vấn Thiên khẽ động, nhìn Diệp Lăng Sương gật đầu :
- Công kích tăng thêm. Ta còn cảm giác được trống trận còn có thể làm suy yếu công kích của người khác. Đây là một Thần binh vừa công vừa phòng.
- Tu vi bị áp chế của ngươi cũng được giải trừ.
Mắt Diệp Lăng Sương lóe lên thần sắc mừng rỡ.
- Đúng vậy, nhưng Thiên Cương Ngũ Trọng cảnh giới e rằng có chút động tĩnh, ta có cảm giác sắp đột phá.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Vừa trải qua lễ vật của trống trận cùng bia đá, hắn mơ hồ cảm thấy bản thân sắp nghênh đón sự đột phá.
- Vậy thì trực tiếp tu hành đi, chúng ta thay ngươi coi chừng.
Sở Mãng mở miệng nói. Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua vị trí của tấm bia đá trước đây. Ở đó có một con đường, thông qua con đường này, có thể tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Tần Vấn Thiên muốn gia tăng cảnh giới trước khi rời đi nơi này. Nếu không sau này đụng tới hơn tám mươi người cũng có Tiên Võ Lệnh như hắn. Hơn nữa nếu có người có cảnh giới cao hơn hắn sẽ rất khó ứng phó.
Tám mươi mốt vị sở hữu Tiên Võ Lệnh, Thiên Cương Ngũ Trọng của hắn thuộc về tầng yếu nhất. Có rất nhiều khác đã đến Thiên Cương Bát Trọng thậm chí Cửu Trọng cảnh. Những người như vậy, hắn căn bản là không có cách nào chiến thắng.
Tựa như tám đại trấn áp thời đại thiên kiêu trong Cố Lưu Phong. Nếu hắn có tu vi Thiên Cương Bát Trọng cảnh sẽ mạnh mẽ biết bao.
Bởi vậy Tần Vấn Thiên hi vọng trước khi phải va chạm với những người kia, hắn sẽ dùng hết khả năng để tăng cường thực lực của mình. Như vậy mới có thể tạo nên lực lượng của riêng mình.