Toàn bộ lão sư của học viện Đế Tinh đều bị chấn động. Bọn họ lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía võ đài với vẻ vẻ mặt có phần khó coi.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng của cuộc thi đấu xếp hạng dành cho tân sinh của học viện Đế Tinh. Hơn nữa, còn có rất nhiều người từ ngoài đến đây quan sát học tập nhưng lại chứng kiến cảnh hai học viên khác muốn giết Âu Phong.
Trong lịch sử của học viện Đế Tinh trước giờ chưa từng xảy ra chuyện lớn mật đến nhường này.
- Quả không hổ là học viện Đế Tinh ha, chẳng có ai chịu an phận cả.
Có lão sư ở viện khác trông thấy cảnh này thì cười khẩy nói. Đa phần thiên tài đều rất kiêu ngạo, đặc biệt là khi một đám thiên tài đứng chung một chỗ thì càng không thể tránh được việc hục hặc với nhau.
Mà học viện Đế Tinh vốn được xưng là cái nôi của thiên tài nước Sở. Trong đó có rất nhiều học viên thiên tài vô cùng kiêu ngạo lẫn cứng đầu. Các học viện và võ phủ khác khó có thể quản lý được đám người đó. Chính vì thế nên lão sư ở học viện Đế Tinh ai nấy cũng đều lợi hại cả.
Trên khán đài lúc này, những học viên cũ giống như Nhược Hoan và Âu Thần cũng cười khẽ, thầm nghĩ: “Thú vị lắm, xem ra lần này học viện Đế Tinh lại phải đau đầu nữa rồi đây, huống hồ gì lần này có đến tận hai tên. Nhưng mà không biết thực lực của hai tên này có lớn như gan của bọn chúng hay không đây.”
Khương Chấn bước từng bước xuống khán đài, hắn ta nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh giọng nói:
- Từ trước đến giờ học viên Đế Tinh chưa hề có học viên nào dám làm càn như thế này.
- Thì bây giờ đã có rồi đấy.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào Khương Chấn, hắn lạnh lùng đáp lại.
- Dù sao thì cũng là người có đầu óc thật tốt nha.
Phàm Nhạc nhếch môi cười nói. Lúc này, hắn bước tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn thấy Âu Phong đang nổi giận nằm dưới đất. mập mạp ta bèn ra vẻ sơ ý giẫm lên tay của Âu Phong. Không những thế, hắn còn chà mũi chân vài cái khiến Âu Phong hét toáng lên. Cơn đau nhức truyền tới từ bàn tay khiến hắn ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghe thấy thế, mập mạp mới cúi đầu, nhìn Âu Phong với vẻ áy náy:
- Ngại ghê, ta không nhìn thấy.
Tuy nói như thế nhưng lực chân lại tăng thêm một chút khiến Âu Phong hét to hơn nữa. Còn người đứng xem bên ngoài thì trợn mắt thầm nghĩ cái tên này thật bỉ ổi!
- Bây giờ ngươi đã thấy rồi chứ?
Sát khi trên người Âu Thần phát ra mãnh liệt hơn, hắn ta từ từ bước lại gần.
Mập mạp nhìn chằm chằm vào Âu Thần, chân lại dùng sức dí mạnh xuống khiến Âu Phong đau đến chảy nước mắt luôn.
- Thấy thì thấy rồi nhưng ta không thích nhích chân ra đấy.
Mập nhếch môi cười nói với Âu Thân. Hắn không hề quên ánh mắt khinh thường của Âu Thần ngày hôm đó.
Mập mạp thù dai lắm.
- Ngươi đứng lại đó.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói với Âu Thần. Sau đó, Thiên Chùy tinh xuất hiện, tản ra ánh sáng chói lóa chỉa vào đầu Âu Phong ở dưới chân Tần Vấn Thiên. Chỉ cần búa này nện xuống một cái thì Âu Phong sẽ mất mạng ngay lập tức.
Thấy vậy, hai người Khương Chấn và Âu Thần lập tức dừng lại. Tuy hiện giờ bọn hắn rất tức giận nhưng đụng trúng hai kẻ điên này thì chỉ còn cách nhịn mà thôi.
- Các ngươi muốn thế nào hả?
Khương Chấn nhìn hai người bọn họ hỏi. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị mất mặt như thế trước mặt hai học viên. Chỉ cần cứu được Âu Phong thì hắn ta nhất định sẽ khiến Tần Vấn Thiên và Nhạc Phàm chết cực kỳ khó coi cho mà xem.
- Chuyện này ngươi nên hỏi lão đại nhà ta thì hơn. Ta khiêm tốn lắm.
Mập Mạp cười nói, hắn đẩy vấn đề này cho Tần Vấn Thiên giải quyết. Tất cả mọi người nghe thấy hắn nói như thế thì không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Mập mạp thật sự rất khiêm tốn...
Đối với những chuyện xảy ra ở Hắc Ám Sâm Lâm, Phàm Nhạc vô cùng tức giận cho nên hắn mới trả thù không hề do dự. Nhưng mà, trong lòng Phàm Nhạc hiểu rất rõ đầu đuôi chuyện này là ở Tần Vấn Thiên.
Mặc dù hắn và Tần Vấn Thiên sóng vai đứng trên võ đài này, cùng nhau đối diện với mọi mưa bão nhưng hắn vẫn sẽ giao quyền quyết định cuối cùng lại cho Tần Vấn Thiên.
Tuy mập mạp rất “khiêm tốn” nhưng hắn không hề nhát gian chút nào. Hắn đứng ở đây vào lúc này thì có nghĩa là dù Tần Vấn Thiên có quyết định như thế nào thì hắn cũng sẽ gánh chịu hậu quả chung với Tần Vấn Thiên.
- Tên mập mạp bỉ ổi này cũng có nghĩa khí thật đấy.
Nhược Hoan thông minh cỡ nào chứ, cô ngồi trên khán đài nhìn cảnh này mà mắt lóe sáng. Cô nhận ra, mặc dù cô mới gặp cái tên mập mạp này thôi, nhưng cô cũng rất thích tên mập mạp bỉ ổi “khiêm tốn” giống như thích Tần Vấn Thiên vậy.
- Mập mạp này, ngươi thử nói xem nếu như chúng ta tha cho Âu Phong thì Âu Thần có bỏ qua và xin lỗi chúng ta không nhỉ?
Tần Vấn Thiên cười cười, hắn đưa mắt nhìn Phàm Nhạc hỏi.
- Không biết nữa.
Phàm Nhạc lắc đầu nói tiếp:
- Lúc ở Hắc Ám Sâm Lâm thì hắn đã muốn giết chúng ta rồi, hiện tại thì chắc càng muốn giết hơn nữa đấy. Cho dù chúng ta có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì kết quả cũng vậy thôi à.
- Cũng phải.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm. Trong khi đó, khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người xong thì vẻ mặt của Khương Chấn lẫn Âu Thần lại càng khó coi hơn trước, nghe giọng điệu và cách nói chuyện của hai người thì như thể xem bọn họ là không khí, căn bản không hề có ý tha cho Âu Phong.
Sau đó, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Thương đang ngồi trên khán đài, hắn cười hỏi:
Truyện đ-ược biên- tập tại iread.vn--- Mạc Thương lão sư, ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.
- Ngươi cứ hỏi đi.
Mạc Thương đáp.
- Nếu như ngài không thù không oán với ai cả nhưng lại có người muốn giết ngài, hơn nữa đã có mấy lần suýt thành công, khi kẻ này rơi vào tay ngài thì ngài sẽ làm gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta sẽ giết hắn.
Mạc Thương trả lời.
- Gia tộc hắn có thế lực lớn lắm đấy.
Tần Vấn Thiên tiếp tục hỏi.
- Cho dù ta không giết thì gia tộc hắn vẫn lớn như thế thôi.
Mạc Thương nói.
- Mạc Thương!
Khương Chấn tức giận gầm lên. Những người ở đây là ai cơ chứ, bọn họ há lại không hiểu được ẩn ý trong cuộc đối thoại giữa hai người họ. Rõ ràng Mạc Thương đang xúi bậy Tần Vấn Thiên đây mà.
Lúc này thì mọi người đều hiểu rõ. Chắc hẳn Âu Phong muốn giết Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc cho nên hôm nay hai người kia mới không tiếc bất kỳ giá nào mà chạy lên võ đài đánh Âu Phong nằm bẹp dưới chân họ. Thậm chí họ còn dám khiêu chiến uy nghiêm của học viện Đế Tinh nữa.
Lúc trước, Tần Vấn Thiên có bàn bạc với Phàm Nhạc nên xử lý Âu Phong ra sao, cả hai cũng đã nhất trí với nhau.
Dù giết hay không thì kết quả cũng vậy thôi. Đã vậy thì đương nhiên là phải giết rồi!
Bây giờ, cuộc đối thoại khi nãy giữa Tần Vấn Thiên và Mạc Thương có rất nhiều ẩn ý, hắn đang hỏi ý kiến của Mạc Thương, đương nhiên cũng là ỡm ờ mà thôi, nhưng mọi người đều hiểu cả.
Cho dù hai người bọn họ có giết Âu Phong hay không thì thế lực của Âu gia sẽ không thay đổi. Hơn nữa đám người đó chắc chắn sẽ đối phó với Tần Vấn Thiên. Cho nên, đối với Tần Vấn Thiên thì giết hay không cũng chẳng khác gì nhau.
- Mạc Thương, trong thiết luật của học viện Đế Tinh đã ghi rõ, cấm học viên trong học viện chém giết nhau. Ngươi phải biết rằng nếu như vi phạm thiết luật thì Chấp Pháp viện sẽ xử lý như thế nào.
Trong giọng nói của Khương Chấn đầy hàn ý. Hắn ta không ngờ Mạc Thương lại dám biểu hiện lập trường của bản thân mà ám chỉ cho Tần Vấn Thiên ở trước mặt biết bao người thế này.
- Tần Vấn Thiên.
Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên nói tiếp:
- Trong lịch sử của học viện Đế Tinh đã xảy ra chuyện học viên giết người ở tại học viện ba lần.
- Lần thứ nhất, học viên kia đã bị xử tử ngay tại chỗ.
- Lần thứ hai, người nọ đã bị Chấp Pháp viện giam cầm ở cấm địa suốt năm mươi năm. Sau đó, hắn ta đã thề rằng đời này không bước ra khỏi học viện, tình nguyện làm việc ở học viện.
Lời Mạc Thương nói ra khiến cho mọi người đanh mặt lại. Quả thật thiết luật của học viện Đế Tinh vô cùng nghiêm khắc. Trong học viện thì không cho phép xuất hiện tử vong, nếu không thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Cũng nhờ có thiết luật mà không một ai dám làm loạn trong học viện cả.
- Vậy còn lần thứ ba thì sao?
Tần Vấn Thiên thấy Mạc Thương đang nói lại ngừng thì lên tiếng hỏi. Nếu như là đường chết thì những gì mà Mạc Thương vừa nói với hắn là có ý gì đây.
- Lần thứ ba, học viên giết người ấy bây giờ chính là viện trưởng của học viện Đế Tinh.
Giọng nói bình tĩnh của Mạc Thương khiến không khí nơi này bỗng chốc lặng im. Bọn họ đều biết rõ là thiết luật của học viện rất nghiêm khắc, đặc biệt là với chuyện chuyện giết chết đồng môn trong học viện.
Thế nhưng rất ít người biết đến đoạn lịch sử vừa nãy. Viện trưởng học viện Đế Tinh lại là một trong số những người từng vi phạm thiết luật.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thương một cái rồi không hỏi thêm gì nữa, bởi vì hắn đã hiểu.
Ba học viên, ba số mệnh khác nhau. Một chết, một làm việc ở học viện và một trở thành viện trưởng học viện.
Sở dĩ có đến ba kết cục thế này là bởi vì giá trị của họ ở trong học viện không giống nhau.
Học viên ở học viện Đế Tinh là một vấn đề cực kỳ đau đầu. Bọn họ đến từ khắp nơi, đều là những người có thiên phú khác biệt lại kiệt ngạo bất tuân. Còn học viện thì không bao giờ quan tâm ngươi hống hách, kiêu ngạo ra sao. Họ chỉ quan tâm ngươi có bản lĩnh, có tư cách để kiêu ngạo hay không mà thôi.
Nếu là thiên tài kiêu ngạo thì đó chính là tự tin, là ngạo khí. Còn nếu là người bình thường mà kiêu ngạo thì lại là tự phụ, là ngu xuẩn.
Ở thế giới này, trừ tình thân huyết thống ra thì không ai nợ gì ai cả. Ngươi muốn người khác trả giá cho ngươi thì đầu tiên ngươi phải chứng minh được ngươi có thể cho hắn được cái gì. Lúc ở công hội Ngân Hà trong thành Thiên Ung Tần Vấn Thiên cũng đã hiểu rõ đạo lý này. Bởi vì hắn không đồng ý với điều kiện của Mộc Thanh cho nên Mộc Thanh mới nhận lợi ích của Diệp gia mà bán đứng hắn.
Đây chính là sự thật trần trụi của thế giới này.
Giờ đây Tần Vấn Thiên hắn lại gặp phải chuyện này. Cho dù hắn không có giết Âu Phong đi chăng nữa thì Âu Thần lẫn Âu gia đều muốn Tần Vấn Thiên phải chết, thế nên hắn cần phải sợ bọn họ làm gì.
Điều mà Tần Vấn Thiên quan tâm nhất chính là thái độ của học viện Đế Tinh.
Tấn Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Âu Thần rồi nở một nụ cười tươi rói. Trong đôi mắt trong suốt kia dường như đã có đáp án cho chuyện này.
Khi còn ở thành Thiên Ung, hắn và Tần phủ đã bị Diệp gia hại vô cùng thê thảm. Lúc đến kinh thành nước Sở thì Khương Chấn làm khó hắn, Âu Phong lại muốn giết chết hắn. Trước mặt hắn, không chỉ Diệp gia, Âu gia, thậm chí còn có thể lực lớn nhất nước Sở là hoàng thất nữa.
Nếu như lúc này, hắn chọn nhịn nhục bỏ qua cho Âu Phong thì Diệp gia và Âu gia nhất định sẽ mắng chửi hắn là một tên hèn. Tương lai hắn khó mà đặt chân ở hoàng thành..
Cho nên đối với hắn mà nói thì đáp án thật ra vô cùng đơn giản!