Người cầm đầu Lý gia chính là gia chủ Lý Trấn Thiên, ánh mắt người này vô cùng sắc bén, dõi mắt nhìn về phía Tông Nghĩa, lại từ Tông Nghĩa cùng chư trưởng lão quét qua Tần Vấn Thiên:
- Người này chính là Kiếm Tử Tông gia ngươi chọn ra à?
Lời hắn vừa dứt, ngay lập tức ánh mắt tất cả đệ tử thanh niên Lý gia đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Người này đi theo gia chủ Tông gia Tông Nghĩa gần nhất, thân phận tất nhiên không tầm thường, rất có thể là Kiếm Tử Tông gia chọn ra được dẫn đến nơi này tham gia cuộc chiến tranh đoạt kiếm mạch.
Ngày đó Lý Nhiên và Lý Niệm đã từng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, Lý Niệm mở miệng nói:
- Người này chính là người ngày trước nghe đồn ba tháng ngộ kiếm tại vách núi Bái Kiếm. Lần trước gặp hắn, hắn còn thề thốt phủ nhận là được Tông gia mời đến thành Bái Kiếm, thì ra là sợ chết. Lúc đó nếu không phải Tông Càn tế ra thần binh lợi kiếm của mình thì kẻ này đã là người chết rồi.
- Ồ?
Lý Trấn Thiên lộ vẻ hứng thú, lập tức cười lạnh nói:
- Tông gia đúng là càng ngày càng tệ hại.
Tông Nghĩa chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, không hề phản bác gì. Lần này cuộc chiến kiếm mạch mới là việc quan trọng nhất.
Tần Vấn Thiên thì nhìn cũng không thèm nhìn Lý Niệm một cái. Lúc đầu nếu không phải do hắn mới đến, không muốn so đo với đối phương thì e rằng hôm nay Lý Niệm sẽ không thể xuất hiện ở chỗ này được nữa, nào ngờ ả này nhìn thấy hắn mà còn dám ngông cuồng như vậy.
- Khi đó nếu ta không tế kiếm thì người chết không phải là Tần huynh mà là ngươi và huynh trưởng thiên tài Lý Nhiên kia của ngươi ấy chứ.
Tông Càn khinh thường vặc lại, bây giờ người Tông gia ai mà không biết thực lực của Tần Vấn Thiên. Tất cả thanh niên Tông gia đều liên tục cười lạnh, nhìn Lý Niệm đầy vẻ châm chọc.
- Chỉ giỏi nói mồm thì ai mà không làm được, hy vọng lúc các ngươi bước vào cuộc chiến tranh đoạt kiếm mạch vẫn có thể mạnh miệng như thế.
Lý Niệm châm chọc một tiếng.
- Nói cũng đúng, nói mồm như ngươi thì quả thật ai cũng biết, đệ tử Tông gia ta cũng không cãi cọ với ngươi làm gì, để xem đến lúc đó ngươi còn cười kiểu gì được.
Tông Càn phản bác lại không chút yếu thế, ba thế lực lớn xưng bá trong thành Bái Kiếm bởi vì cuộc chiến kiếm mạch mà oán hận chất chứa nhiều năm, như nước với lửa, khí thế sao có thể tỏ ra yếu kém hơn đối phương.
“Tiểu tử Tần Vấn này khá bình tĩnh đấy.”
Người Tông gia liếc nhìn Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, đến khi cuộc chiến tranh đoạt kiếm mạch diễn ra, Lý Niệm nhất định sẽ biết được bản thân đang tự tát vào mặt mình.
Hai thế lực dần dần tách ra, không bao lâu bọn họ liền đi tới vách núi, bọn họ trực tiếp ngự không mà xuống, nhảy vào trong vách núi.
Dưới đáy vách núi, bên ngoài kiếm mạch lại có một tòa chiến đài đứng sừng sững ở đó. Người Thiên Kiếm tông đứng ở một đầu vách núi, chia ra đứng trên những khối đá. Tất cả bọn họ đều mặc bộ y phục màu xanh, thân đeo cổ kiếm lộ ra khí chất bất phàm. Khi nhìn thấy người Lý gia Tông gia đến, một luồng kiếm ý xông đến tràn ngập không gian, còn chưa chiến đấu mà ý tứ đối chọi đã được hiển lộ.
Người Lý gia và Tông gia nhao nhao đáp xuống một bên, ba thế lực lớn xếp thành hình tam giác.
Lý Trấn Thiên, Tông Nghĩa bước lên phía trước một bước. Bên phía Thiên Kiếm tông, tông chủ Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông cũng đi tới, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai người đối phương, lên tiếng:
- Hai vị gia chủ đã lâu không gặp.
Chỉ thấy Lý Trấn Thiên hơi ngừng tay, mở miệng nói:
- Tông chủ Vô Ưu, ôn chuyện thì không cần đâu. Thiên Kiếm tông đã nắm giữ quyền khai thác kiếm mạch mười năm, trận đánh kế tiếp định đoạt quyền sở hữu mười năm tới của kiếm mạch, quy tắc chiến đấu còn giống trước đây không?
Ba thế lực lớn ở thành Bái Kiếm đều rất mạnh, nhưng không có bất kỳ một thế lực nào có thể áp chế hai thế lực lớn khác được tuyệt đối, bằng không thế lực kia đã sớm phát động chiến tranh xưng bá thành Bái Kiếm.
Chính bởi sự cân bằng này, thủ đoạn ba thế lực lớn tranh đoạt kiếm mạch có vẻ khá ôn hòa, dùng chiến đấu của đệ tử trong nhà để quyết định quyền sở hữu mười năm, không ai đánh vỡ sự cân bằng này.
Còn về quy tắc chiến đấu lúc trước chính là: ba thế lực lớn mỗi bên tuyển ra ba đệ tử thanh niên không được vượt quá ba mươi tuổi, không được cậy vào thần binh, gồm hai người Nguyên Phủ đỉnh phong, một người Thiên Cương tầng một.
Phân ra tỷ thí ba trận, mỗi một trận tỷ thí, người mà ba thế lực lớn chọn ra chia nhau đứng trên chiến đài, người cuối cùng còn đứng được trên đó chính là người thắng.
Ba trận chiến, nếu có một phe giành được hai trận thắng thì sẽ trực tiếp nắm giữ kiếm mạch mười năm. Nếu ba bên đều có một trận thắng, vậy thì xem ai thắng trận chiến Thiên Cương cảnh, do đó trận tỷ thí Thiên Cương cảnh kia là quan trọng nhất.
Nơi này không chỉ có người của ba thế lực lớn. Ở khu vực vách núi phía xa xuất hiện rất nhiều bóng người. Bọn họ hoặc đi một mình, hoặc cả đám tụ lại một chỗ quan sát tình hình nơi này.
Cuộc chiến tranh đoạt kiếm mạch của ba thế lực lớn chính là chuyện không nhỏ trong thành Bái Kiếm. Mười năm một lần, bọn họ đều dốc hết lực lượng bồi dưỡng ra ba người tuổi trẻ để ứng phó cuộc chiến kiếm mạch này. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cuộc tỷ thí này có thể nói chính là cuộc quyết đấu đỉnh cao giữa những người cùng thế hệ.
- Theo quy tắc cũ đi.
Tông Nghĩa bình tĩnh nói, người sau lưng hắn đều lộ ý cười. Có Kiếm Tử Tần Vấn Thiên này ở đây, trận đánh Thiên Cương cảnh tất nhiên nắm chắc trong tay. Hai trận chiến khác chỉ cần không bị một phe đoạt được liền xem như thắng.
“Xem ra Lý gia và Tông gia đều cực kỳ tự tin.”
Mọi người thấy Lý Trấn Thiên và Tông Nghĩa nhao nhao tỏ thái độ thì lập tức nghĩ thầm trong lòng. Nhưng mà căn cứ vào lời đồn thì thế lực mạnh nhất lần này hẳn là Thiên Kiếm tông mới đúng.
Thiên Kiếm tông xuất hiện mấy vị nhân vật kinh tài tuyệt diễm vô cùng mạnh mẽ.
- Vậy được, cứ tôn trọng ý kiến của hai vị gia chủ, vẫn dựa theo lệ cũ như trước, trận chiến đầu tiên, Kiếm Hàn, ngươi lên.
Tông chủ Thiên Kiếm tông Kiếm Vô Ưu thản nhiên mở miệng, ngay tức khắc một người toàn thân lộ ra kiếm khí rét lạnh bước lên thạch đài. Trong nháy mắt, một luồng khí tức lạnh băng sắc bén lan tràn ra, mạnh mẽ không gì sánh được.
- Lý Niệm, ngươi lên.
Gia chủ Lý gia Lý Trấn Thiên bình tĩnh mở miệng, lập tức thân hình Lý Niệm lóe lên, rơi xuống thạch đài.
- Tông Càn, ngươi đánh trận đầu.
Tông Nghĩa bên này để Tông Càn xuất chiến.
Ba người, tất cả đều xuất hiện giữa thạch đài, một màn này khiến mọi người có hơi nghi hoặc. Thực lực gã Kiếm Hàn này rất mạnh, Lý Niệm của Lý gia hẳn không phải là người được chọn tốt nhất mới đúng, trận chiến đầu tiên lại để cô xuất chiến có phần không khôn ngoan.
Càng khiến người ta kinh ngạc là Kiếm Hàn cùng Lý Niệm vậy mà trực tiếp liên thủ ra tay với Tông Càn đầu tiên.
- Các ngươi...
Thần sắc Tông Càn phát lạnh, Tinh Hồn hiện ra, nhưng mà một luồng ý rét lạnh đã phủ xuống, kiếm quang lóe lên lạnh lẽo dẫn theo lãnh ý nhè nhẹ.
Còn Lý Niệm lại dùng thân pháp phong kín đường lui của Tông Càn, kiếm hoa hiện lên, hư không lóe lên vô số hàn quang.
Tông Càn cũng không phải dạng dễ xử. Chỉ thấy bàn tay hắn điểm một cái, lập tức một thanh cự kiếm ngưng tụ thành hình, đột nhiên đánh về phía kiếm của Kiếm Hàn lộ ra lực lượng như núi lớn, dường như muốn trấn áp kiếm của đối phương. Đồng thời thân thể hắn đứng sừng sững tại chỗ, tay trái huy động, lại trực tiếp đánh ra một chưởng ấn mang lực lượng cường đại.
- Phập...
Một tiếng vang nhỏ, mọi người chỉ thấy Kiếm Hàn nghiêng người, không để ý đến kiếm của Tông Càn, để mặc cho đối phương đánh trúng người hắn, nhưng thanh kiếm băng hàn của hắn lại quét về phía yết hầu Tông Càn.
Sống chết tựa như trong một ý niệm của Tông Càn.
Tay trái nháy mắt thu hồi, Tông Càn kẹp lấy mũi kiếm đối phương. Cũng cùng lúc này, một chưởng ấn lóe lên rơi vào trên người hắn, trong nháy mắt đã xé rách áo hắn. Kiếm khí khủng bố trực tiếp đâm vào thân thể hắn khiến thần sắc người Tông gia không khỏi cứng lại.
- Giết.
Đám người Kiếm Hàn đều lĩnh ngộ võ đạo ý chí cảnh giới thứ hai. Một đường kiếm quang như dòng nước quét qua, căn bản không thể kháng cự. Tông Càn cấp tốc lui về sau, trực tiếp lui xuống đài chiến đầu, lúc này mới tránh được một kiếm kia quét trúng.
- Hô...
Hít sâu một hơi, mặt mũi Tông Càn tái nhợt, Kiếm Hàn liều mạng bị thương cũng muốn đánh hắn xuống.
Mọi người lập tức nhìn thấy Kiếm Hàn bị thương nhưng vẫn dùng ưu thế cường đại áp chế Lý Niệm như cũ. Một màn kia khiến người ta cảm thấy có phần kỳ dị.
Lý gia để Lý Niệm xuất chiến, Lý Niệm lại liên thủ với Kiếm Hàn đối phó Tông Càn. Điều này tương đương với việc tặng một trận thắng cho Thiên Kiếm tông.
“Lý gia và Thiên Kiếm tông thỏa thuận ngầm với nhau.”
Vẻ mặt mọi người trở nên ngưng trọng, hiển nhiên Tông Nghĩa cũng dự liệu được. Quả nhiên trận đánh kế tiếp, Lý gia phái ra một người thực lực khá mạnh, mà Thiên Kiếm tông phái ra một người tương đối kém. Điều này đã ám chỉ trận thắng này Thiên Kiếm tông nhường cho Lý gia.
Sau khi khai chiến, Lý gia và Thiên Kiếm tông một phe trực tiếp xuất thủ với người Tông gia, trước tiên loại bỏ người xuất chiến của Tông gia, sau đó Lý gia thu được phần thắng trận thứ hai.
Lý gia và Thiên Kiếm tông đều thắng một ván.
- Đê tiện.
- Hay cho Lý gia và Thiên Kiếm tong, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này.
Tất cả đệ tử Tông gia đều phẫn nộ, lạnh lùng mở miệng. Chỉ có gia chủ bọn họ Tông Nghĩa là vô cùng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn về phía đối phương nói:
- Lý gia chủ và Kiếm tông chủ chơi vui quá nhỉ.
Kiếm Vô Ưu liếc nhìn Tông Nghĩa, còn chưa mở miệng liền thấy trên mặt Lý Trấn Thiên lộ vẻ châm chọc, giành nói trước:
- Thế hệ này đệ tử Tông gia yếu nhất, căn bản không có tư cách tranh đoạt quyền nắm giữ kiếm mạch. Hai trận chiến trước trực tiếp loại Tông gia đi, coi như là giữ thể diện Tông gia, trận tranh đoạt này đệ tử Tông gia không có tư cách tham dự.
Rõ ràng Lý Trấn Thiên rất khinh thường thế hệ thanh niên Tông gia. Bọn họ liên thủ không phải kiêng kỵ Tông gia mà cho rằng Tông gia không có tư cách tranh đoạt nên loại bỏ trước.
Mà Lý gia và Thiên Kiếm tông đều có lòng tin tuyệt đối với Kiếm Tử Thiên Cương cảnh của mình, bọn họ đặt quyền sở hữu kiếm mạch vào trận chiến kế tiếp này.
Về phần Tông gia bị hai thế lực lớn loại ra ngoài.
Coi thường như vậy khiến đệ tử Tông gia vô cùng phẫn nộ, Lý gia khinh người quá đáng.
Tông Nghĩa vẫn bình tĩnh như trước nhìn Lý Trấn Thiên cuồng vọng, thanh niên Tông gia thế hệ này quả thật hơi kém chút.
Thiên Kiếm tông Kiếm Phong, Lý gia Lý Nhiên đều vô cùng mạnh, cũng khó trách bọn họ tự tin như vậy, muốn lưu trận chiến cuối cùng lại cho Lý Nhiên và Kiếm Phong. Bởi vì sự tồn tại của hai người này khiến Thiên Kiếm tông và Lý gia thậm chí là rất ít người chú ý đến Tông gia bọn họ, bằng không những ngày gần đây bọn người đó hẳn sẽ điều tra ra: Tông gia xuất hiện một vị Kiếm Tử lợi hại.
- Kiếm Phong, kế tiếp phải xem ngươi rồi.
Kiếm Vô Ưu nhìn người sau lưng, người này chính là thanh niên tối hôm ấy Tần Vấn Thiên cảm giác được.
Kiếm Phong, Kiếm Tử của Thiên Kiếm tông, hai mươi chín tuổi, cường giả Thiên Cương cảnh tầng một, thiên phú trác tuyệt.
- Lý Nhiên, ngươi và hắn chiến đấu, hôm nay quyết định.
Lý Trấn Thiên bình tĩnh mở miệng, quyền nắm giữ kiếm mạch mười năm tương lai tuyệt không thể nằm lại trong tay Thiên Kiếm tông.
Kiếm Phong và Lý Niệm, cả hai đều rơi vào giữa thạch đài, mặc dù khí thế không bạo phát nhưng tùy ý đứng đó cũng đã khiến người ta cảm giác được uy áp từ một thanh kiếm sắc bén.
Dường như, người tựa kiếm.
- Tần Vấn xuất chiến.
Tông gia Tông Nghĩa thản nhiên mở miệng, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, bước chân đi về phía trước. Lúc này ánh mắt tất cả đệ tử Tông gia đều nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
Trước đó bọn họ từng chửi bới khinh thường thanh niên này, nhưng bây giờ nhìn Tần Vấn Thiên thì trong lòng bọn họ lại tuôn trào một luồng nhiệt huyết.
Sự sỉ nhục của Lý gia lẫn coi khinh của Thiên Kiếm tông đều đang ở trước mắt, Kiếm Tử Tần Vấn ắt phải vì Tông gia rửa sạch sỉ nhục này!