Cánh tay Tần Dao đang vươn về phía Tần Vấn Thiên bị cứng đờ tại chỗ, nhìn cảnh con Yêu Viên ôm lấy Tần Vấn Thiên làm cho cô có cảm giác không chân thực lắm.
Con yêu thú này không giống như một yêu thú thật sự, nếu không thì Tần Vấn Thiên chẳng thể nào xuất hiện bên trong cơ thể nó rồi, nhưng tình cảm trong đôi mắt nó lại chân thật đến lạ lùng.
- Gào.
Con Yêu Viên gầm lên một tiếng, sau đó xoay người chạy như điên, chân đạp trên mặt đất phát ra tiếng nổ mạnh vang lên ầm ầm, thân thể của nó phóng lên trời, khi vừa mới đáp xuống đất thì đã di chuyển được hơn trăm thước, mặt đất rung động mạnh đến mức nứt toát ra, còn bóng dáng khổng lồ kia vẫn không dừng lại dù chỉ một chút, nó lại phóng lên trời, chỉ trong phút chốc, bóng dáng Yêu Viên trở nên mờ nhạt không rõ, chỉ còn để lại âm thanh ầm ầm quanh quẩn trong thành Thiên Ung.
- Sao có thể như thế chứ, vì sao con chiến thú triệu hóa này lại xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên chứ, nếu như nó không phải chiến thú triệu hoán thì nó là con gì?
Mộc Thanh có kiến thức phi phàm, nhưng giờ phút này, hắn vẫn không thể phân biệt rõ ràng con Yêu Viên này là thứ gì.
Tần Dao đang lao nhanh định bụng đuổi theo con Yêu Viên, nhưng lại bị Tần Dã kéo lại, hiện tại Diệp gia bị giết lui, nhưng bốn bề thành Thiên Ung đều có thế lực của bọn chúng, Tần Dao đuổi theo Tần Vấn Thiên thì quá nguy hiểm.
Bất quá bên này coi như đã tạm thời giải trừ được nguy cơ.
Ánh mắt Tần Dã lướt qua nhìn về phía Mộc Thanh, cất giọng lạnh lẽo:
- Hành động ngày hôm nay, Tần phủ ta chắc chắn khắc ghi thật kỹ.
Mộc Thanh hờ hững liếc nhìn Tần Dã, hắn ta không thèm để ý chút nào, đáy mắt lộ rõ ý khinh thường và nói thẳng:
- Vận may của các ngươi không tệ đâu, nếu muốn tìm ta thì cứ đến công hội Tinh Hà hoàng thành.
Nói xong, đám người Mộc Thanh đi vào trong công hội Tinh Hà, hoàn toàn không đặt Tần phủ vào mắt, dưới cái nhìn của những Luyện Khí Sư kiêu ngạo kia thì Tần phủ chỉ là một gia tộc sắp sửa lụi tàn mà thôi.
Tần Dã dẫn người Tần phủ hộ tống người học viện Đế Tinh cùng rời khỏi, đám người đứng ở xa xa quan sát vẫn còn đang trong tình trạng đần mặt ra, chỉ trong nháy mắt, tin tức về chuyện này bắt đầu lan truyền khắp toàn thành, Tần Vấn Thiên hóa thân thành một con Yêu Viên rất đáng sợ, đánh chết Diệp Mặc Nguyên Phủ cảnh, tràn ngập sắc thái truyền kỳ, Tần Vấn Thiên đã trở thành một nhân vật chạm tay có thể bỏng tại thành Thiên Ung, được vô số người bàn tán.
Trong cùng ngày hôm đó lại một sự kiện lớn gây chấn động cũng xảy ra, một chi đội kỵ binh tinh nhuệ Tây Bắc nước Sở tiến vào thành Thiên Ung, phá vỡ phong tỏa toàn thành, nghe nói là vị tướng quân đang nắm giữ quân đoàn đóng giữ phía Tây Bắc nước Sở này đã từng là chiến tướng dưới trướng Tần Vũ, sau khi biết được tin Diệp gia đưa quân vào thành Thiên Ung thì đã tức tốc chạy đến suốt trong đêm.
Tình thế tại thành Thiên Ung thay đổi trong tích tắc, Tần phủ được chấn chỉnh lại lần nữa, Vũ Tu La bị ép rút lui, nhà họ Bạch cũng ra lệnh chuẩn bị chuyển đến Sở đô.
Tại Bạch gia, Bạch Thanh Tùng dường như đã già hơn trước kia vài phần, từ sau khi Bạch Thu Tuyết thức tỉnh Tinh Hồn thì hắn ta cực kỳ hăm hở, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Tần Vấn Thiên lại xuất hiện ngang trời khiến cho Bạch gia của hắn ta chịu nhục liên tục, hơn nữa, con gái út của hắn ta cũng không còn nghe lời nữa.
- Con sẽ không đi cùng người đâu.
Bạch Tình nhìn phụ thân mình bằng thái độ cực kỳ bình tĩnh, nhưng hiện giờ cô đã không còn dáng vẻ đáng yêu hoạt bát như ngày xưa nữa, mà trở nên sắc lạnh hơn nhiêu, mấy ngày hôm nay cô vẫn luôn bị giam lỏng.
- Láo xược, đạo hiếu của ngươi ở đâu rồi?
Bạch Thanh Tùng cả giận mắng.
- Đạo hiếu? Phụ thân à, người còn nhớ bản thân người đã dạy đạo hiếu cho con ư, người cũng đã dạy con đạo lý nhân nghĩa, nhưng người đã làm những gì chứ, dối trá, hèn hạ, lấy oán trả ơn, người hại Tần phủ, hại chết Vấn Thiên ca ca.
Đôi mắt Bạch Tình ươn ướt, cô có phần cặm giận phụ thân mình, tại sao những biểu hiện trước kia đều là giả tạo, tại sao phụ thân của cô lại là ngụy quân tử.
Một cô con gái luôn xem phụ thân mình là thần tượng, luôn vững tin vào lòng lương thiện, nhưng giờ lại tận mắt nhìn thấy phụ thân phản bội đức tin của bản thân, cú sốc lần này đúng là quá tàn nhẫn đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi như cô.
- Vấn Thiên ca ca? Ta là phụ thân của ngươi, cái gọi là nhân nghĩa gì đó đều cần lợi ích lót đường, mọi chuyện ta làm đều vì Bạch gia này, cũng là vì tỷ muội các ngươi.
Ánh mắt Bạch Thanh Tùng trở nên lạnh lẽo:
- Vì sao ngươi không thể giống tỷ tỷ ngươi cho ta nhờ.
- Giả tạo giống như tỷ tỷ ư, ngay cả con cũng bị lừa, con không ngờ rằng tỷ ấy lại là người có lòng dạ độc ác đến mức này, Vấn Thiên ca ca đối xử với tỷ ấy tốt như vậy mà.
Bạch Tình cười lạnh lùng.
- Ngu xuẩn khó bảo, xem ra uổng công ta nuôi dạy ngươi bao năm nay, chả trách thiên phú của tỷ tỷ ngươi hơn người, còn ngươi thì đến việc tu luyện mà cũng không thể làm được.
Bạch Thanh Tùng lộ ra vẻ cực kỳ thất vọng.
- Thiên phú à, là cái này phải không?
Bạch Tình cười lạnh một tiếng, đương lúc đó, ánh sáng từ ngôi sao chói sáng soi tỏ đêm tối, khiến cho Bạch Thanh Tùng hết sức sửng sốt.
Tinh Hồn, Tinh Hồn đang lơ lửng trên đỉnh đầu Bạch Tình, mà Tinh Hồn này lại giống như ảo ảnh u minh, vầng sáng khảm nạm chung quanh Tinh Hồn mang theo một màu vàng nhạt.
Tinh Hồn màu vàng đến từ tầng thứ tư trở lên.
- Ầm.
Bạch Thanh Tùng cảm thấy đầu mình bỗng chốc nổ tung vì rung động, sự rung động này khiến hắn bối rối trong chốc lát, tầng thứ tư, Tinh Hồn đầu tiên của Bạch Tình đến từ ngôi sao Võ Mệnh tầng thứ tư, điều này làm cho Bạch Thanh Tùng ngây đơ ra.
Hắn thấy Tinh Hồn này chui chậm rãi vào người Bạch Tình, chỉ trong khoảng khắc, dường như cả người Bạch Tình hóa thân thành một trạng thái hệt như u linh, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo, khiến cho Bạch Thanh Tùng không nhịn được mà rùng mình.
- Tốt lắm, không hổ là con gái của phụ thân, ấy thế mà con lại có được thiên phú bực này, vì sao lại lựa chọn một Tinh Hồn lạnh lẽo âm u đến vậy?
Thân thể Bạch Thanh Tùng vẫn còn đang run rẩy như trước.
- Không phải là con không thể tu luyện, chẳng qua là Vấn Thiên ca ca đã dạy con không nên tu luyện nguyên lực thiên địa, tốt hơn hết là nên cảm ứng được ngôi sao trên bầu trời, Vấn Thiên ca ca còn dạy con phương pháp minh tưởng, vì vậy con có thể cảm ứng được Tinh Hồn tầng thứ ba giống như tỷ tỷ vậy, nhưng bởi vì con quá thất vọng về người, vì thế con tiếp tục xông thẳng lên trên nữa. Con không sợ chết, nếu chết thì cũng phải xông thẳng lên trên, toàn bộ ý thức của con đều là cảm xúc mặt trái, ngay lúc con xông lên tầng thứ tư thì con đã không còn ý thức gì nữa rồi, vì thế con không lựa chọn Tinh Hồn, mà Tinh Hồn này chọn con.
Truyện- -được d-ịch tại iREAD.v-n
- Vấn Thiên ca ca hoàn toàn chẳng có máu mủ ruột thịt gì với con cả, nhưng huynh ấy tốt bụng, lại kiên cường, huynh ấy đã dạy con lạc quan, tích cực, nụ cười của huynh ấy luôn sáng trong tinh khiết như thế, người đúng là phụ thân ruột con. Nhưng người dạy con dối trá, phản bội, vô tình, máu lạnh, người có tư cách gì để làm một người phụ thân chứ, người không xứng.
Nói xong, Bạch Tình xoay người bỏ đi, để lại Bạch Thanh Tùng đứng ngây ra đó, trong đầu chỉ còn văng vẳng lời nói người không xứng ban nãy.
Nhắm mắt lại, sự hối hận bị che giấu bắt đầu sinh sôi nảy nở ở sâu trong nội tâm Bạch Thanh Tùng, hắn thầm nghĩ, nếu như bản thân hắn không phản bội hôn ước này thì sẽ thế nào đây. Hai đứa con gái đều có thiên phú xuất chúng như thế, nhất là Bạch Tình, tầng thứ tư, đây chính là kỳ tích của nước Sở, nhưng mà, con bé đã không còn nhận hắn làm phụ thân nữa rồi.
Ba ngày sau, ở phía tây bên ngoài thành Thiên Ung có một khu rừng, một con chó tuyết với bộ lông trắng muốt bông xù đi lòng vòng trên mặt đất, lại có một bóng dáng thiếu niên tuấn dật nằm bên cạnh nó.
Đôi mắt linh động của con chó tuyết sáng lấp lóe, nó lập tức chạy ra khỏi chỗ đó, qua một lúc khi quay trở lại thì nó đã dẫn hai thiếu nữ theo sau.
- Tiểu gia hỏa, ngươi dẫn ta đến đây làm gì thế?
Một trong hai người đó là một cô thiếu nữ mặc trang phục màu trắng đẹp tựa tinh linh, tựa như không hề vướng bận khói lửa chốn trần gian, cô đi theo sau con chó tuyết đang chạy trước mặt mình, chỉ trong chốc lát đôi mắt xinh đẹp của cô tỏ vẻ sửng sốt, thì ra có người đang ở đằng trước.
Con chó tuyết ngồi xổm bên cạnh thiếu niên đang nằm trên mặt đất, cặp mắt đáng yêu nhìn thiếu nữ áo trắng, bộ dạng rung động lòng người thế này có lực sát thương đặc biệt lớn.
- Khuynh Thành, chúng ta đuổi theo tiểu hỗn đản (1) này một mạch từ hoàng thành đến đây mà vẫn không bắt kịp, hiện tại nó lại chủ động tìm đến chỗ chúng ta vì một người chết.
Thiếu nữ áo xanh ở bên cạnh trừng mắt nhìn con chó tuyết, hiển nhiên là rất khó chịu.
- Tiểu gia hỏa này chỉ muốn trêu chọc chúng ta thôi, rõ ràng là có thể vứt bỏ chúng ta chạy mất mà vẫn cố tình nhử nhử trước mặt chúng ta, đáng ghét thật.
Mạc Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, sau đó đi đến bên cạnh thiếu niên, kiểm tra vết thương trên người thiếu niên xong thì nói ngay:
- Người này chỉ bị thương nặng đến mức kiệt sức hôn mê mà thôi, tinh khí thần đều cạn kiệt.
Nói xong, Mạc Khuynh Thành lấy một viên đan dược từ trong ngực ra rồi nhét vào miệng thiếu niên, viên thuốc này vào miệng liền tan ra, nó sẽ tự động chảy vào trong cơ thể.
- Cô điên rồi à? Đây chính là đan dược cấp hai thượng phẩm đó.
Thần sắc của cô thiếu nữ áo xanh ngớ ra, cấp bậc đan dược giống hệt như cấp bậc thần binh vậy, đan dược cấp hai thượng phẩm cực kỳ quý giá, tất cả những người Luân Mạch cảnh đều sẽ phát cuồng vì nó.
- Ai bảo chúng ta lại gặp người này làm chi. Nặc Lan, có một căn nhà cỏ cách đây không xa, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.
Mạc Khuynh Thành nói với thiếu nữ áo xanh kia, sau đó liền cõng thiếu niên trên lưng.
- Điên rồi, điên thật rồi.
Nặc Lan lắc đầu, nếu người ở Sở đô biết trên lưng Mạc Khuynh Thành đang cõng một người nam nhân thì không biết sẽ chấn động đến mức độ nào đây.
Đáng giận hơn nữa là, trong lúc đang đi trên đường, cánh tay của tên nam nhân kia rũ xuống trước ngực Mạc Khuynh Thành, thi thoảng sẽ chạm vào ngực của Mạc Khuynh Thành, khiến cho gương mặt Mạc Khuynh Thành ửng đỏ, xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành.
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Thiếu nữ áo xanh liếc nhìn con chó tuyết, thấp giọng mắng:
- Quá hời cho tên này rồi.
- Nặc Lan à, dù sao thì hiện tại hắn không biết gì cả, hơn nữa tiểu gia hỏa kia thông linh, nếu như nó tìm chúng ta để cứu người này thì xem như đây là duyên phận đi.
Mạc Khuynh Thành miễn cưỡng cười, sao mà cô có thể ngờ được chuyện bản thân sẽ có hành động gần gũi với một người nam nhân đến mức này chứ.
- Nếu như Kinh Thành Thập Tú tại hoàng thành biết được chuyện này, e rằng hắn có thêm mấy cái đầu nữa cũng chưa đủ mất đâu.
Nặc Lan lắc đầu, cô hiểu rất rõ thân phận của những người theo đuổi thiếu nữ áo trắng này như thế nào, nhưng Khuynh Thành chưa bao giờ để ý đến bọn họ cả.
Hai cô gái đi đến nhà cỏ, căn nhà cỏ này được dựng lên trên một khu đất trống trong rừng, bên cạnh đó là một dòng sông, quả thật là một nơi cực kỳ thanh tịnh, Nặc Lan đang nhóm lửa ở đằng kia, vừa thấy Mạc Khuynh Thành và chó tuyết đi tới đây, tay của cô ấy còn cầm theo một ít thảo dược thì không khỏi giật mình, hỏi:
- Cái tiểu hỗn đản này có thể tìm được linh dược thật à?
Con chó tuyết chạy nhanh đến trước mặt Nặc Lan, sau đó ngồi xuống, đầu ngẩng cao, cặp mắt lộ vẻ khiêu khích rõ ràng, khiến cho Nặc Lan trợn trừng mắt.
- Hỗn đản kiêu ngạo.
Nặc Lan mắng thầm, nhưng lại cảm thấy đúng là kỳ lạ, Mạc Khuynh Thành đi tới vừa cười vừa nói:
- Coi như nó có thể thông linh đi, cũng không biết nó là yêu thú gì nữa, nó cứ cố chấp không chịu đi theo ta, hại chúng ta phải đuổi suốt một đường đến tận đây.
- Ta đi sắc thuốc đây.
Mạc Khuynh Thành đến bên cạnh Nặc Lan, Nặc Lan lập tức nhường chỗ, còn con chó tuyết khi thì chạy vào trong nhà cỏ ngay chỗ Tần Vấn Thiên, nằm bên cạnh hắn, mãi cho đến khi Mạc Khuynh Thành nấu thuốc đút cho Tần Vấn Thiên uống xong, nó vẫn ở một bên quan sát trong im lặng.
Nặc Lan liếc nhìn Tần Vấn Thiên thật kỹ, cảm thấy hơi buồn bực, không biết cái tên này may mắn cỡ nào mới có cơ hội được vị đệ nhất mỹ nữ nước Sở tự mình cõng hắn trên lưng đưa đến đây, đút hắn ăn uống nữa chứ.
***
(1): Khốn kiếp, chết tiệt, nhưng trong trường hợp này thì là một cách mắng yêu.