Sau chuyện nơi thí luyện Thần Văn, chư thế lực ở thành Vọng Châu lại khôi phục yên lặng như cũ. Những thế lực không phải thế lực cấp bá chủ lại lần nữa làm áo cưới cho người khác, không chỉ như vậy, độ nguy hiểm thí luyện Thần Văn lần này vượt quá những lần trước đây. Ở trong nơi thí luyện, rất nhiều cường giả đã bỏ mạng, thậm chí bao gồm rất nhiều người của thế lực cấp độ bá chủ.
Theo những người còn sống kia nói lại, sau khi nơi thí luyện Thần Văn hủy diệt, bọn họ mới có thể sống sót đi ra ngoài, bằng không có lẽ sẽ một mực bị vây chết ở trong nơi thí luyện.
Điện Đan Vương nghi ngờ trở thành người chiến thắng trong mắt mọi người.
Bởi vì duy nhất chỉ có Trảm Trần của điện Đan Vương cướp được Thiên Tôn truyền thừa, bị vô số người bàn luận.
Trảm Trần vốn dĩ là cường giả xếp thứ mười một trên bảng Thiên Mệnh, chỉ kém một bậc nữa là có thể nhảy vào danh sách mười người giỏi nhất, lần này thu được truyền thừa, điện Đan Vương đối với hắn càng được coi trọng thêm. Rất nhiều người đều phỏng đoán, khi nào Trảm Trần chuẩn bị trùng kích vị trí thứ mười của bảng Thiên Mệnh, đối với Trảm Trần mà nói, vị trí thứ hạng kém một bậc có lẽ là vô cùng quan trọng.
Vị trí số mười và mười một, ý nghĩa tuyệt nhiên khác nhau hoàn toàn.
Trong điện Đan Vương, Trảm Trần không thể hiện chút hưng phấn, thậm chí thời khắc này trên mặt hắn tựa như có vẻ hơi bi thương.
- Trảm Trần, sự tình đã qua chớ quá thương cảm, hết thảy mọi đều sẽ theo gió mà đi.
Chỉ thấy thời khắc này, sư tôn của Trảm Trần nhìn Trảm Trần khuyên giải an ủi.
- Nhưng Thanh Nguyệt chết là ta vô năng, không thể bảo vệ nàng.
Trảm Trần thương cảm nói, sau đó trong con ngươi của hắn, có một đạo hàn mang lạnh như băng bạo kích ra, hàn ý lăng liệt:
- Thanh Nguyệt chết, có một nửa trách nhiệm là Thần Văn Đại Sư kia. Nếu không có hắn, Thanh Nguyệt chắc chắn sẽ không chết ở trong Trận Đạo, người này, ta tất tự tay tru diệt, nợ máu trả bằng máu.
Trong mắt Trảm Trần có sát ý, đó là sát niệm của hắn đối với Tần Vấn Thiên, sát niệm rất mãnh liệt, hắn phải giết Tần Vấn Thiên.
Không nói Tần Vấn Thiên thấy bí mật của hắn, chỉ bằng đối phương từng ở trong nơi thí luyện đánh hắn trọng thương, đánh hắn ra đại điện, sau cùng bỏ đi cổ thư truyền thừa, tặng cho bọn họ, Tần Vấn Thiên đáng chết.
Bỏ đi, vật Tần Vấn Thiên bỏ đi, hắn lại đánh mất nửa cái mạng mới cướp đoạt tới tay, sau cùng bình yên rời đi, về tới điện Đan Vương.
Tần Vấn Thiên, đâu có thể nào mà không chết.
- Ừ, ngươi đã có tâm, mối thù của Thanh Nguyệt, ngươi tự mình báo, tru diệt người này.
Sư tôn của hắn bình tĩnh nói, Trảm Trần thân là thiên kiêu của điện Đan Vương, việc báo thù, tất nhiên không cần hắn đa tâm, Trảm Trần sẽ làm tốt, cũng nhất định có thể làm được.
- Sư tôn, sư bá, ta còn có chuyện, xin cáo từ trước.
Thời khắc này, một nữ nhân tuyệt sắc ở bên cạnh thản nhiên nói, nhất thời ánh mắt của Trảm Trần rơi trên người của nàng.
Mạc Khuynh Thành, nàng ở dưới sư thúc Lạc Hà bồi dưỡng, tiến triển cực nhanh, bất luận là tu hành hay luyện đan. Hơn nữa sư thúc đối với Mạc Khuynh Thành sẽ không keo kiệt linh đan diệu dược trân quý để cho nàng dùng, chỉ cần có lợi cho nàng tu hành.
- Được, ngươi đi trước đi, để Trảm Trần tiễn ngươi.
Lạc Hà nhẹ nhàng gật đầu.
- Không cần, Trảm Trần sư huynh còn phải tu hành, không cần làm mất thời gian.
Giọng nói của Mạc Khuynh Thành vẫn lạnh nhạt như vậy, từ chối người ngoài ngàn dặm. Dứt lời, nàng nhìn Lạc Hà khẽ khom người liền tự mình rời khỏi.
Bạch Phỉ đi theo bên người Mạc Khuynh Thành nhìn Trảm Trần thật sâu, trong đôi mắt xinh đẹp, tựa hồ giấu giếm tình cảm.
Trảm Trần là thanh niên ưu tú nhất dưới Thiên Cương cảnh của điện Đan Vương, hắn lúc nào cũng hiền lành lịch sự, bình dị gần gũi như vậy.
Nhưng Bạch Phỉ lại biết, nàng và Trảm Trần không có khả năng. Ở trong mắt nàng, Trảm Trần sư huynh cao cao tại thượng, cao không thể với tới như vậy.
Ngày trước có Thanh Nguyệt, bây giờ lại có Mạc Khuynh Thành.
Trong lòng Bạch Phỉ thở dài, cước bộ đuổi theo Mạc Khuynh Thành, không bao lâu nàng liền đuổi theo. Nhìn bóng lưng lành lạnh tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp của Bạch Phỉ lóe lên, đôi môi giật giật, muốn nói cái gì, chung quy lại không nói được.
Nàng biết Thần Văn Sư mà Trảm Trần nói là Tần Vấn Thiên.
Trảm Trần, hắn muốn tru diệt Tần Vấn Thiên.
Nếu như nàng nói cho Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên đi tới thành Vọng Châu, còn bước vào nơi thí luyện, không biết nàng sẽ có phản ứng gì, nhưng nàng lựa chọn im lặng.
Nếu như Trảm Trần sư huynh giết chết Tần Vấn Thiên, như vậy, hắn và Mạc Khuynh Thành trong lúc đó không có chút khả năng nhỏ nhoi sao?
...
Học viện Bạch Lộc, trên lầu các, Bạch Lộc Di nhìn hồ nước phía trước, nhưng trong lòng có chút lo lắng.
Đã một tháng trôi qua, Tần Vấn Thiên hắn vẫn chưa về.
Nàng lo lắng, Tần Vấn Thiên gặp phải nguy hiểm.
- Lại nghĩ tới tên kia nữa à?
Đúng lúc này, một tiếng cười nhẹ từ phía sau truyền đến, ánh mắt của Bạch Lộc Di chậm rãi chuyển qua, trừng ca ca một cái nói:
- Nói cái gì đó?
- Còn không thừa nhận, những ngày gần đây đều không đến động Bạch Lộc, hơn nữa cũng không tu hành.
Bạch Lộc Cảnh nhìn muội muội của mình, cười nói:
- Ca ca ngươi biến mất hơn một năm, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không lo lắng như thế.
- Thực lực ca lợi hại như vậy, có thể có chuyện gì chứ.
Bạch Lộc Di cười nói:
- Tu vi cảnh giới của hắn không cao, tuy nói đã bỏ qua một quyển cổ thư truyền thừa, nhưng nếu như gặp phải những tên kia, chỉ sợ là bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Ngươi không tự tin với hắn như vậy sao?
Bạch Lộc Cảnh cười nói:
- Quan tâm sẽ bị loạn.
- Cũng đúng, thủ đoạn của tên kia nhiều như vậy, muốn giết chết hắn, mặc dù là những người đó chỉ sợ cũng không dễ như vậy.
Bạch Lộc Di lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Mặc dù thời gian ở bên cạnh với Tần Vấn Thiên không dài, hơn nữa hắn chỉ là Nguyên Phủ cảnh tầng ba, nhưng tên kia luôn có sức cuốn hút đặc thù khiến người ta cảm thấy hắn phi phàm, muốn đối phó hắn, tuyệt không có đơn giản như vậy.
Đám người Trảm Trần, Dương Phàm, Triệu Liệt đều là nhân vật thiên kiêu, mà ở thời điểm tranh đoạt truyền thừa, người nào cũng bị hắn đánh ra đại điện.
- Nhưng bây giờ, học viện Bạch Lộc chúng ta có chút phiền phức, tới một gia hỏa chán ghét.
Bạch Lộc Cảnh có chút buồn bực nói, làm cho Bạch Lộc Di sững sờ hỏi:
- Học viện làm sao vậy?
- Ngươi hẳn còn nhớ các trưởng bối nói, học viện Bạch Lộc là từ chỗ nào đến đây?
Bạch Lộc Cảnh nói, nhất thời Bạch Lộc Di chỉ cảm thấy trong lòng khẽ run.
Nàng đương nhiên biết, ở trong nơi thí luyện, nàng còn đang cùng Tần Vấn Thiên thảo luận chuyện này.
Tần Vấn Thiên, tay cầm Thương Vương lệnh, chính là hậu nhân của Thương Vương.
- Đương nhiên.
Bạch Lộc Di nói.
- Thương Vương Đế thị nhất mạch có hậu nhân tới, tuyên bố muốn tiếp quản học viện Bạch Lộc.
Bạch Lộc Cảnh mở miệng nói, làm cho đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di đột nhiên ngưng lại.
Thương Vương Đế thị nhất mạch, có người đến?
Hơn nữa, muốn tiếp quản học viện Bạch Lộc?
Điều này sao có thể, vậy Tần Vấn Thiên thì sao?
Tần Vấn Thiên, hắn là người có Thương Vương lệnh.
Hơn nữa, ngoại trừ người nắm giữ Thương Vương lệnh, còn có người nào có thể biết Thương Vương ẩn mạch?
Bạch Lộc Di đột nhiên cảm giác được, chuyện này, hoàn toàn không đơn giản như vậy.
- Khi nào tới?
Bạch Lộc Di hỏi.
- Hôm nay, hơn nữa, tựa hồ hắn đối với tình hình của học viện Bạch Lộc ta nghe rất tinh tường, ngay cả ngươi cũng biết.
Trên mặt Bạch Lộc Cảnh mang một nụ cười bất đắt dĩ.
Đối với Thương Vương nhất mạch, mấy nghìn năm lạnh nhạt giống như Tần Vấn Thiên suy đoán. Tuy bọn họ tuân theo tổ huấn, nhưng về tình cảm mà nói, đã cực kì nhạt, nhất là những người tuổi trẻ này, người nào không có cá tính riêng, đối với Thương Vương nhất mạch căn bản không có quá nhiều cảm giác.
- Biết ta?
Bạch Lộc Di có chút kinh ngạc.
- Tên kia cực kỳ phách lối, thứ nhất liền nói muốn học viện Bạch Lộc ta từ nay về sau nghe hắn hiệu lệnh, hắn sẽ hoàn toàn tiếp quản học viện Bạch Lộc, vì bồi thường học viện Bạch Lộc, hắn sẽ lấy ngươi làm vợ.
Bạch Lộc Cảnh nói cũng không khỏi nở nụ cười. Vốn đối với thân phận Thương Vương nhất mạch không có cảm giác, lại gặp được người hoang đường như thế, nơi nào có thể có cảm giác tốt gì, chỉ cảm giác có chút buồn cười.
- Chúng ta đi xem một chút.
Bạch Lộc Di nói, theo Bạch Lộc Cảnh rời đi, đi tới một tiểu viện của học viện Bạch Lộc. Ở chỗ này có không ít người, mà người cầm đầu, dĩ nhiên không phải trưởng bối của học viện Bạch Lộc mà là một thanh niên trẻ tuổi, thanh niên này khoác trên người trường bào kim sắc, lộ vẻ cao quý, trên mặt của hắn mang theo ngạo khí thản nhiên.
Ở phía sau người thanh niên còn có một lão giả an tĩnh đứng ở đó, dường như không tồn tại. Nhưng chính bởi vì vậy, trái lại lộ ra vẻ người này phi phàm.
Thấy Bạch Lộc Di tới, ánh mắt của thanh niên đánh giá nàng, khuôn mặt Thiên Sứ, dáng người nóng bỏng như ma quỷ, khiến cho người ta xung động dữ dội, con ngươi của thanh niên đột nhiên sáng lên, cười nói:
- Nói vậy đây là Tiểu Di?
- Tiểu Di?
Bạch Lộc Di ngạc nhiên, nhìn thanh niên có chút im lặng.
Mặc dù Tần Vấn Thiên và nàng có quan hệ rất tốt cũng không xưng hô với nàng như vậy.
Người thanh niên này cùng nàng lần đầu tiên gặp mặt lại gọi nàng Tiểu Di?
- Các hạ là người phương nào?
Bạch Lộc Di mở miệng hỏi.
- Đế Thừa, Đế thị truyền thừa, Thương Vương dòng chính, hậu nhân của Đế thị.
Thanh âm của thanh niên có chút kiêu ngạo.
Bạch Lộc Di nhìn hắn hỏi:
- Có Thương Vương lệnh không?
Trang viên này tuyệt đối ở khu vực trung tâm của học viện Bạch Lộc, thủ hộ sâm nghiêm, chỉ có nhân vật quan trọng mới có thể tới. Bởi vậy Bạch Lộc Di nói chuyện không hề cố kỵ, không lo lời nói bị tiết lộ ra ngoài, bằng không mọi người cũng không ở chỗ này.
- Thương Vương lệnh tạm thời không ở trong tay.
Đế Thừa đáp lại, ngược lại không nghĩ tới Bạch Lộc Di sẽ trực tiếp hỏi Thương Vương lệnh như vậy.
- Đã không có Thương Vương lệnh, nói gì đến Đế thị truyền thừa?
Bạch Lộc Di lạnh như băng nói:
- Thương Vương lệnh mới là tượng trưng của Thương Vương truyền thừa.
Bạch Lộc Di thấy đối phương không cách nào lấy ra Thương Vương lệnh, thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói nàng hoàn toàn tin tưởng Tần Vấn Thiên nhưng dù sao bí mật Thương Vương nhất mạch này cực ít người biết, nàng thật sự có một tia sợ hãi, sợ thanh niên có thể lấy ra Thương Vương lệnh, vậy chẳng khác nào Tần Vấn Thiên lừa nàng.
Nhưng Đế Thừa không bỏ ra nổi, ý vị này, thân phận người truyền thừa này đáng hoài nghi.
- Ha ha.
Đế Thừa cười cười nói:
- Thương Vương nhất mạch truyền thừa đến nay, trải qua quá nhiều mưa gió, Thương Vương lệnh tạm thời ở bên ngoài còn chưa tìm được. Thương Vương nhất mạch lại không thể tiếp tục yên lặng, ta lấy thân phận Đế thị hậu nhân tới, chính là hi vọng học viện Bạch Lộc vâng theo tổ huấn, phụ tá ta, trọng chấn Thương Vương nhất mạch.
- Ngươi nói ngươi đúng là đúng sao?
Bạch Lộc Di không khách khí nói:
- Thương Vương ẩn mạch ẩn nấp nhiều năm, không phải người cầm Thương Vương lệnh không thể biết được, ngươi làm sao biết đến học viện Bạch Lộc?