Mọi người trong Tần phủ nhìn thấy Diệp Lang đánh về phía Tần Vấn Thiên thì ai nấy cũng cực kỳ căng thẳng, chỉ thấy bàn tay của Diệp Lang run lên, sau đó toàn thân của hắn giống như hóa thành một con yêu lang, có một đạo hư ảnh yêu lang gầm lớn bổ nhào về phía Tần Vấn Thiên, giống như muốn cắn xé Tần Vấn Thiên.
- Yêu Lang Tinh Hồn, chẳng trách trên người tên Diệp Lang kia lại phát ra khí tức của dã thú như thế.
Sắc mặt của mọi người vô cùng căng thẳng, chỉ thấy Tần Dao nhào người về phía Tần Vấn Thiên, cô trực tiếp phóng thích Tinh Hồn của mình ra, Tinh Hồn của cô là một gốc cổ thụ, viên Tinh Hồn đầu tiên của cô chính là Cổ Thụ Tinh Hồn.
- Diệp Lang cút đi.
Tần Dao quát lớn, từng đạo cổ mộc bén nhọn hóa thành vô số thanh lợi kiếm chém về phía Diệp Lang.
Thần thông được dung nhập thêm guyên lực cuồng bạo đều được Luân Mạch thông thuận bộc phát ra, phát huy được uy lực cực kỳ khủng bố của thần thông, đây chính là đại biểu cho Luân Mạch cảnh.
- Hủy!
Diệp Lang lúc này giống như đã phát điên, lộ ra khí tức cuồng dã vô cùng đáng sợ hệt như một con dã thú, xé rách lợi kím cổ mộc chém tới kia, sức mạnh ngập trời, sau đó lại tiếp tục lao về phía Tần Vấn Thiên.
- Gào!
Vào lúc này, chỉ thấy cánh tay của Tần Vấn Thiên hóa thành một thanh chùy lớn che kín trời, phát ra ánh sáng ngôi sao chói lòa, sau đó cự chùy nọ lập tức biến ảo thành một con thương long, tiếng rồng ngâm vang vọng cửu trùng, sau đó lao về phía Diệp Lang như một con cự long.
Lang vương u lãnh và thương long bá đạo đâm sầm vào nhau bốc lên gió lốc cuốn phăng mọi thứ, Tần Vấn Thiên và Diệp Lang đồng thời liên tục lùi lại sau, gót chân kéo lê trên mặt đất tạo thành hai khe rãnh thật dài.
- Vấn Thiên.
Thần sắc của Tần Dao đại biến, cổ mộc vươn dài ra cuốn lấy thân thể của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bị kéo lại va vào người Tần Dao xong mới ngừng lại được, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, trên nắm đấm có vô số vết thương đang tứa máu liên tục.
- Hô, mạnh thật, cảnh giới cách nhau quá xa.
Tần Vấn Thiên nghĩ thầm trong lòng, tinh thần chi lực mà hắn giữ tại tứ chi bách hài dường như đã tiêu hao hết toàn bộ vào một kích kia rồi, nên toàn thân suy yếu.
- Không hổ là Tinh Hồn do kết nối với ngôi sao ở tầng trời thứ năm ngưng tụ mà thành, trong vòng một nhoáng ngắn ngủi ban nãy mà có thể khiến cho lực lượng tinh thần trong cơ thể ta tập trung lại trong một kích đó, để ta đỡ được công kích toàn lực của Diệp Lang, nhưng cũng rút hết toàn bộ tinh thần chi lực trong cơ thể của ta rồi.
Lúc này Diệp Lang còn khiếp sợ hơn ai hết, hắn mà lại bị đánh lùi, hơn nữa lợi trảo của hắn lại toàn là vết máu, Tần Vấn Thiên có thể đả thương được hắn.
- Ta sẽ giết chết ngươi.
Diệp Lang phát ra tiếng gầm lớn như dã thú, nhin chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, vừa dứt lời thì hắn bước lên trước, khí tức dã thú trên người ngày càng mạnh mẽ hơn, mỗi bước hắn bước ra đều khiến mặt đất bị lún xuống, uy áp vô cùng đáng sợ.
- Nếu ngươi còn dám làm càn tiếp thì đừng trách ta không khách khí.
Tần Xuyên thấy Diệp Lang vẫn chưa chịu thôi thì lạnh giọng nói.
Đồng thời, lúc này trong mắt của tên Vũ Tu La kia cũng lộ ra vẻ hung ác, tên Tần Vấn Thiên này không phải dạng vừa, ắt phải diệt trừ.
- Đi bắt bốn người Tần Vấn Thiên và Tần Dao lại, kẻ nào dám ngăn cản thì coi như vi phạm hoàng lệnh.
Vũ Tu La lạnh lùng nói.
- Bắt người.
Diệp Mặc và Lãnh Ưng đồng thời mở miệng, nháy mắt lập tức có một cỗ khí tức bao phủ nơi này, đám quân sĩ tay cầm trường thương đi về phía Tần phủ, khiến cho người ta cảm thấy áp lực tới mức hít thở không thông.
Ngay khi bọn chúng hạ lệnh thì bên trong Tần phủ đột nhiên có một đội cung tiễn thủ ùa ra rồi xếp thành từng hàng, cây cung sừng trâu cực lớn bị kéo cong vút, tràn ngập mỹ cảm mạnh mẽ.
- Xem ra Tần phủ muốn tạo phản rồi đây.
Diệp Mặc lạnh lùng nói, thân thể của hắn trực tiếp phóng lên trời, bay về phía cung tiễn thủ.
- Vút vút vút...
Dây cung run lên, mũi tên phá không bay vút ra về phía đoàn kỵ sĩ kia, hóa thành một cơn mưa tên, lúc mũi tên phá không phát ra tiếng xé gió vô cùng đáng sợ.
Cũng có rất nhiều cung tiễn trực tiếp nhắm thẳng vào Diệp Mặc trên không trung, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Diệp Mặc lặng lẽ phóng ra hai viên Tinh Hồn, viên Tinh Hồn đầu tiên là Thương Ưng Tinh Hồn, mang đến tốc độ nhanh nhẹn và công kích hung mãnh cho hắn, viên Tinh Hồn thứ hai trông giống như một ngọn núi cao vậy, đó chính là Tinh Hồn cường đại do hắn kết nối với một tòa ngôi sao Võ Mệnh dạng núi mà ngưng tụ thành, tên là Thạch Sơn Tinh Hồn, khiến cho da thịt của hắn đều hóa thành nham thạch, biến tấn công và phòng thủ thành một thể.
Chỉ thấy đôi mắt của Diệp Mặc cũng sắc bén như chim ưng, bàn tay tựa như tảng đá đánh ra từng chưởng, lực lượng dời non lấp biển hủy diệt tất cả, tất cả mũi tên xé gió bay lên đều bị nát vụn.
Diệp Mặc có tu vi Nguyên Phủ cảnh, thức tỉnh hai viên Tinh Hồn, thậm chí đã mở được tinh môn thứ ba rồi, chẳng qua là chưa thể ngưng tụ được viên Tinh Hồn thứ ba mà thôi, thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ.
Đúng vào lúc này, sau lưng đám cung tiễn thủ kia lại xuất hiện hai vị lão giả, một người trong số đó liếc nhìn Diệp Mặc trên không một cái, sau đó thân thể của hắn cũng xông thẳng lên trời.
..T.ruyện được biên tập tại iread.vn.
- Vũ vệ sao?
Vũ Tu La vẫn ở yên trên chiến mã như trước, trong mắt lóe ra hàn quang, những thân ảnh xuất hiện này chắc là Vũ vệ phong vân một cõi năm xưa từng đi theo Tần Vũ, chỉ là Vũ vệ hôm nay đã không còn phong thái khi xưa nữa rồi.
- Quay về Tần phủ.
Tần Xuyên nhìn thấy thiết kỵ xông tới thì tức giận gầm lên một tiếng, người của Tần phủ liên tục lùi về phía sau.
Chỗ Tần Vấn Thiên thì cái tên Diệp Lang kia vẫn xông tới hắn như một con dã thú, hai bên trái phải đều có cường giả hộ vệ khiến hắn có thể toàn lực tấn công, nhưng có người của Tần phủ ngăn cản thì lập tức bị đánh trọng thương ngay.
Tần Dao dẫn theo Tần Vấn Thiên liên tục lùi về sau, ánh mắt của cô nhìn về phía Diệp Lang với vẻ mặt cực kỳ khó coi ở phía trước, gã này muốn giết chết Tần Vấn Thiên.
- Để ta ngăn hắn lại.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Tần Dao và Tần Vấn Thiên, quét ra một cước.
- Bộp!
Diệp Lang dùng tay đỡ lấy một cước ngàn cân kia, sau đó trực tiếp túm lấy bàn chân nọ, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
- Tần Hiểu, mau lui lại.
Vẻ mặt Tần Dao cứng đờ, nhưng đã muộn rồi, Diệp Lang chém xuống một cú trên chân của Tần Hiểu khiến hắn thét lên đau đớn, sau đó ngã xuống, mặt mày trắng bệch, một chân của hắn bị Diệp Lang chặt đứt lìa, máu tươi đầm đìa.
Đám người Tần Dao thì đã lùi lại đến cổng trước Tần phủ, lại có thêm nhiều Vũ vệ khác ùa ra, tạo thành một lá chắn cực mạnh, Diệp Lang ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên một cái, sau đó lập tức nhìn về phía Tần Hiểu nằm bên dưới, nắm đấm rơi xuống người Tần Hiểu như mưa, máu tươi đỏ thắm bắn ra, ánh vào trong mắt của Diệp Lang tăng thêm vài phần dữ tợn.
- Tần Dao, ta sẽ khiến cô trở thành đồ chơi, thành nữ nô của ta, mặc ta chơi đùa.
Diệp Lang lạnh giọng nói, thè lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng.
Thân thể Tần Dao run lên, tức giận khôn cùng.
- Quay về cả đi.
Tần Xuyên quát to một tiếng, Vũ Tu La lại dẫn thêm người đến, mặc dù hôm nay Tần phủ bọn họ xuất động Vũ vệ thì cũng phải dốc hết sức chống cự với sức mạnh của đối phương, nhất định phải bảo vệ được đời trẻ tuổi, không được để có hao tốn nào.
Trong mắt Tần Dao dấy lên lửa giận, như thể không nghe thấy lời Tần Xuyên nói, nhưng lúc này Tần Vấn Thiên lại túm lấy tay của Tần Dao, nói:
- Tỷ, chúng ta vào phủ đi.
- Vấn Thiên, Tần Hiểu hắn...
Đôi mắt của Tần Dao đỏ ngầu, tuy rằng Tần Hiểu không phải anh em ruột của cô, nhưng cũng là người của Tần phủ, tổ tông của hắn theo Tần Vũ chinh chiến bao năm nên cũng theo họ Tần của bọn họ, tuy là chi thứ, nhưng Tần phủ chưa bao giờ xem họ là người ngoài, đều là huynh đệ tỷ muội trong nhà.
- Ta nhất định sẽ báo thù cho hắn, nhất định.
Trong giọng nói bình tĩnh của Tần Vấn Thiên lại ẩn chứa sự lạnh lùng đáng sợ, lúc này trong đôi mắt tỉnh táo của hắn mang theo cơn giận ngút trời, nhìn chằm chằm vào Diệp Lang nói:
- Nhớ lấy, ta sẽ giết chết ngươi.
Tần Vấn Thiên thề, hắn nhất định sẽ giết chết Diệp Lang.
- Hắn nhất định sẽ không phải người đầu tiên.
Diệp Lang giẫm lên người Tần Hiểu, đôi mắt như yêu thú, Tần Vấn Thiên kéo Tần Dao đi vào trong Tần phủ đồng thời vũ tiễn và Vũ vệ cũng áp đám người bên ngoài lui ra, có Vũ vệ ở đây, bọn họ muốn đánh vào Tần phủ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Sau khi mấy người Tần Vấn Thiên lùi vào trong phủ thì toàn bộ Tần phủ đều rối loạn, Diệp gia và những quân đoàn kia thật sự dám tấn công tiễu trừ Tần phủ.
- Dao Nhi, con đưa Vấn Thiên đi nghỉ ngơi đi, còn có Tần Thương và Tấn Chí nữa, các ngươi cũng quay về đi, không cần lo lắng chuyện ở đây, cứ an tâm mà tu luyện.
Tần Xuyên nhìn mấy người Tần Dao, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
- Phụ thân, chúng con muốn ở lại giúp đỡ.
Tần Dao nói với vẻ không cam lòng.
- Về đi.
Tần Xuyên quát lớn một tiếng:
- Các con nhớ cho kỹ, lần này là nguy cơ trước nay chưa từng có với Tần phủ chúng ta, nếu như trận chiến này Tần phủ bại thì cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ các con an toàn rời khỏi, các con chính là tương lai của Tần phủ.
- Tần phủ sẽ không thua đâu.
Tần Dao chực khóc.
- Ta chỉ nói là nếu như mà thôi, bọn chúng đã bất nghĩa thì gia gia của con sẽ biết phải làm gì, chỉ cần chịu đựng vài ngày thì Tần phủ vẫn sẽ có hy vọng.
Tần Xuyên mở miệng nói, khiến cho mấy người Tần Dao cũng an tâm một chút, xem ra lão gia tử vẫn còn hậu thủ, Tần phủ nhất định không thể bị hủy diệt như thế được.
- Phụ thân, con đi tu hành.
Tần Vấn Thiên nói với Tần Xuyên thì lập tức xoay người rời đi, khiến cho mấy người Tần Dao sửng sốt, không ai nhìn thấy bàn tay siết chặt của Tần Vấn Thiên đã rỉ máu, ấy chính là móng tay của hắn đã cắm thẳng vào da thịt.
Tần Xuyên nhìn bóng lưng của Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe sáng, thấp giọng nói:
- Dao Nhi, lỡ như thật sự có điều gì bất trắc, nếu như ta muốn con bảo vệ Vấn Thiên thì con sẽ làm thế nào?
Thân thể Tần Dao run lên, nhìn phụ thân cô đầy kinh ngạc nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên mặt nhưng trong mắt cô lại xuất hiện ý cười:
- Phụ thân, Vấn Thiên còn thì con còn.
- Con ơi.
Tần Xuyên nhìn Tần Dao, trong mắt lộ ra vẻ sủng nịnh, nói:
- Thằng bé Vấn Thiên này có tâm trí cứng cỏi không thể ngờ, nay lại lộ ra thiên phú hơn người, ta hy vọng Tần phủ ngày sau sẽ có người có thể phá hủy được hoàng quyền lạnh lùng này.