Trên bầu trời bao la của nước Sở từng đám mây trắng hững hờ trôi, mặc dù trời nắng nhưng lại không có mặt trời, có lẽ đã bị các tầng mây che phủ.
Không khí ngày này đặc biệt mát mẻ, thỉnh thoảng có gió thổi lướt qua làm cho người ta cảm thấy rất sảng khoái.
Trên gác cao giữa không trung, trong buổi tiệc rượu, ngoài Tần Vấn Thiên cùng với Sở Vô Vi, lại có thêm vài bóng người đi ra, theo thứ tự là Túy Tửu Tiên, Sở Mãng và một người thanh niên khác. Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên gặp mặt người này, nghe Sở Vô Vi giới thiệu thì chính là người của Khương gia, gia tộc có thế lực mạnh nhất ở hoàng thành.
Khương gia và Mạc gia giống nhau, rất có địa vị ở hoàng thành, thực lực vô cùng vượt trội, chưa từng tham gia vào chuyện hoàng quyền, thuộc phái trung lập, lúc trước Sở Thiên Kiêu đã muốn mượn hơi nhưng Khương gia đã từ chối hắn, nhưng hôm nay hậu nhân của Khương gia lại xuất hiện trong tiệc rượu của Sở Vô Vi.
- Khương Hoài, nếu lão gia tử nhà ngươi biết ngươi tới nơi này chỉ sợ sẽ hận ta chết mất.
Sở Vô Vi cười nói với người thanh niên.
- Ai bảo bọn họ không xuất lực ủng hộ ngươi.
Khương Hoài tựa như nói đùa mà trả lời, nhưng lời nói tùy ý này lại làm cho Tần Vấn Thiên cảm nhận được sức hút của Sở Vô Vi. Người này đã nói rõ là sẽ ủng hộ Sở Vô Vi, không thể nghi ngờ rằng việc này sẽ làm gia tộc của hắn cũng lâm vào thế bị động.
Giờ phút này chỉ thấy lần lượt từng người khiêng từng chiếc trống khổng lồ ra đặt vào khoảng trống bên cạnh tạo thành hai hàng, chuyện này cũng làm cho Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Những chiếc trống này trông có vẻ bất phàm, hắn cảm giác như có tinh quang loáng thoáng lưu chuyển quanh những chiếc trống, hẳn là thần binh, hơn nữa còn là một bộ thần binh.
Thần binh lợi hại không chỉ có một món, nói ví dụ như kiếm, đôi khi có đến chín chuôi kiếm hợp thành một bộ thần binh, phát huy ra uy năng nào đó; còn ba mươi sáu chiếc trống lớn trước mắt tựa hồ như là một bộ thần binh, nhiều thần binh như vậy tạo thành một bộ, thế thì uy lực có thể phát huy ra chỉ sợ cũng vô cùng kinh người.
Dần dà Tần Vấn Thiên lại cảm nhận được một luồng cảm giác nghiêm trang đáng sợ, ánh mắt hắn xuyên thấu qua vách tường nhìn về nơi xa, quảng trường đại trụ ở phía xa, đoàn binh hào phóng cất bước mà đi, phát ra tiếng vang đều nhịp, đám quân sĩ kia mặc áo giáp cầm trường thương, có lẽ chỉ một người trong số bọn họ cũng không tạo thành khí thế quá lớn nhưng khi hơn ngàn người đứng chung một chỗ, liền có một luồng cảm giác khát máu mãnh liệt tuôn ra.
Đám quân sĩ này đứng ở các cột trụ lớn trong quảng trường, ngẩng đầu nhìn tiệc rượu trên lầu các, những âm thanh đồng đều vang lên, chỉ thấy bọn họ đặt trường thương sát bên người, ngay sau đó lấy cung tên sau lưng ra, hướng về phía bầu trời, tràn ngập một bầu không khí bén nhọn, bao phủ lấy đám người Sở Vô Vi và Tần Vấn Thiên.
Cùng lúc đó, từ phía xa, trong hư không, từng bóng dáng chầm chậm bay đến, cường giả có thể chầm chậm bay trên hư không đều là cường giả Nguyên Phủ cảnh.
Những nhân vật Nguyên Phủ cảnh đến đây có chừng hơn mười vị, bọn họ ở trên không trung đối diện với đình đài, phía dưới họ là đám quân sĩ, ánh mắt đám người vẫn nhìn về phía Sở Vô Vi như lúc đầu, chỉ thấy một người trong đó lạnh lùng hô lên:
- Sở Vô Vi, ngươi thân là nhi tử của tiên hoàng, lại mang lòng mưu nghịch, mau theo ta đến gặp bệ hạ.
- Chỉ có vài người thế này, tam đệ của ta thật cũng quá xem thường ta rồi.
Sở Vô Vi nhìn người kia mỉm cười, vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, không biết từ khi nào, ở phía trước ba mươi sáu chiếc trống lớn, có từng người đang đứng, bọn họ đều mặc bạch y, tướng mạo bình thường, nhưng lại đều có được một luồng khí chất giống nhau, bình tĩnh, tầm thường, nếu như không chú ý, thậm chí sẽ không cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.
- Trống Lôi Long!
Tên cầm đầu kia thấy ba mươi sáu chiếc trống lớn, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống, đây là thần binh thượng phẩm cấp ba trong truyền thuyết sao, nếu có ba mươi sáu vị cường giả Nguyên Phủ cảnh khống chế, một khi uy lực phát huy ra thì những ai có tu vi từ Nguyên Phủ cảnh lục trọng trở xuống, có bao nhiêu, giết bao nhiêu.
Tên kia mang vẻ mặt khó coi liếc nhìn Sở Vô Vi, chỉ thấy Sở Vô Vi cực kỳ im lặng, bưng chén uống rượu, giống như hồn nhiên không để ý đến chuyện bên ngoài.
- Sở Vô Vi, ngươi xem thử xung quanh ngươi đi, lần này vẫn nên ngoan ngoãn chịu trói đi, bệ hạ niệm tình huynh đệ, có lẽ sẽ cho ngươi có một kết cục tốt đẹp.
Người nọ tiếp tục khuyên nhủ, mặc dù Tần Vấn Thiên không đứng lên nhưng hắn nhưng nghe được rất nhiều tiếng bước chân, sợ rằng phủ đệ của Sở Vô Vi ở ngoài hoàng cung đã bị bao quanh càn quét.
- Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, là sẽ phát động tấn công, cần gì phải tạo thành sự thương vong không đáng có.
Sở Vô Vi vẫn không để ý đến đối phương, nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:
- Tam đệ của ta sẽ nhanh chóng lộ diện, cùng nhau xem thử đi.
Vừa nói, Sở Vô Vi vừa đứng dậy, đi tới trước vách tường, đưa mắt ngắm nhìn đối phương, lơ đễnh nói:
- Hoàng thúc, đừng đi theo tam đệ gây họa cho nước Sở.
Sở Hoành nhìn ánh mắt Sở Vô Vi, im lặng, chân thành, không nhịn được mà thở dài một tiếng ở trong lòng, chỉ thấy hắn giơ tay lên, ngay sau đó vung xuống.
- Giết!
Một luồng sát khí bao phủ khắp đất trời, tiếp theo là những tiếng ùng ùng đáng sợ không ngừng vang lên, kỵ binh hướng về phía tòa phủ đệ này phát động công kích. Những tiếng vang kia là tiếng vách tường bị đánh vỡ, đồng thời, khoảng không ở phía trước đám người Sở Vô Vi, Tần Vấn Thiên có hàng trăm mũi tên phá không sát phạt mà đến, rung trời lở đất, dường như muốn che kín cả bầu trời.
- Tùng!
Một tiếng trống vang lên, bầu trời hơi chấn động, thật giống như có một tia sét từ hư không xẹt qua.
- Tùng, tùng!
Những người kia đồng thời đánh trống, tiếng trống tùng tùng vang dội, thiên lôi lập lòe, trong phút chốc, trước người Tần Vấn Thiên xuất hiện một màn sét khổng lồ, trăm ngàn mũi tên bắn vào màn sét kia, ngay lập tức bị sấm sét quấn chặt lấy, sau đó có tiếng răng rắc không ngừng vang lên, từng mũi tên kia lại đều bị hủy diệt tan tành.
Phía dưới lầu các, cửa mở, chỉ thấy một hàng người bước chậm đi ra, những người này người mặc hắc y, giống như u linh tiến về phía trước, trong tay cầm các loại thần binh lợi khí, đánh về phía đám người bắn tên.
- Hả?
Sắc mặt Sở Hoành khẽ biến, ngay sau đó bọn họ muốn bỏ chạy nhưng lại cảm giác được một luồng uy áp kinh khủng bao phủ bọn họ rồi chỉ thấy Lôi Long du tẩu phía trước, đi cùng tiếng trống vang dội, ánh sáng kinh khủng của vô số tia sét dệt thành một con Lôi Điện Thần Long đáng sợ, vô cùng bá đạo.
- Ầm!
Một tiếng tiếng nổ lớn vang lên, Lôi Điện Thần Long đánh giết về phía trước, lôi quang màu tím sáng chói.
Đám người Sở Hoành tái mặt, trống Lôi Long, quả nhiên đáng sợ giống như trong truyền thuyết.
- Xoẹt, xoẹt!
Phía xa có âm thanh vang dội kinh người truyền đến, chín tia chớp kim sắc nổ ra từ trong hư không, trong nháy mắt cùng Lôi Long va chạm với nhau, lập tức nứt toác ra ở trên hư không, hào quang lóe mắt bắn ra khiến mọi người đều không thể mở nổi mắt.
Xa xa, cường giả cuồn cuộn mà đến, đội hình mạnh mẽ làm người ta phải chấn động.
Người cầm đầu mặc long bào kim sắc, rõ ràng chính là đương kim bệ hạ quân vương của nước Sở, Sở Thiên Kiêu.
Ở phía sau đám người Sở Thiên Kiêu, các nơi có vô số hình bóng chạy tới, sợ rằng ngoại trừ lực lượng trấn thủ hoàng thành chống chọi quân binh của Tần phủ ra, tất cả các lực lượng quân đội khác trong hoàng thành nước Sở đều đã bị hắn triệu tập đến nơi này.
Vì Sở Thiên Kiêu biết, Sở Vô Vi và Tần Vấn Thiên đang ở cùng với nhau, như vậy, trận chiến này có thể chấm dứt tất cả.
Ở bên cạnh Sở Thiên Kiêu có một bóng dáng cầm trong tay cung tên kim sắc lấp lánh, hào quang kim sắc rực rỡ chói mắt, cũng là một thần binh lợi khí vô cùng mạnh mẽ.
- Đại ca, huynh không giúp ta thì thôi, cần gì phải làm như thế.
Sở Thiên Kiêu nhìn Sở Vô Vi, bình tĩnh lên tiếng.
- Ta vốn không muốn can thiệp vào trận chiến tranh đoạt hoàng quyền này, nhưng không biết vì sao mà con đường của ngươi càng đi càng lệch, nếu cứ tiếp tục đi tới đích, dòng dõi hoàng thất nước Sở ắt sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Sở Vô Vi đáp lại.
- Thật sao, chẳng lẽ bây giờ huynh phát động trận nội chiến Sở gia là vì hoàng thất? Thật là tức cười, cái huynh gọi là đại nghĩa mới là để nước Sở lọt vào hiểm cảnh, thế nên đệ đệ ta đây chỉ có thể vô tình.
Sở Thiên Kiêu lạnh như băng nói, trong con ngươi hắn dần dần xuất hiện sát ý.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh Sở Vô Vi xuất hiện rất nhiều thanh niên thần bí, bọn họ cũng rất im lặng, giống như bất cứ thời khắc nào cũng đều ở bên cạnh Sở Vô Vi.
- Đây chính là những kẻ đáng thương huynh vẫn bồi dưỡng đấy sao, hôm nay có lẽ cũng sẽ trở thành tử sĩ của huynh luôn vậy, huynh khiến bọn họ phải bỏ mạng vì huynh, huynh có cảm thấy xấu hổ hay không?
Sở Thiên Kiêu châm chọc nói, ngay sau đó hắn lạnh lùng hạ lệnh:
- Giết!
Các cường giả tiến nhanh về phía trước, lúc này Sở Vô Vi vẫn bình tĩnh, lần lượt nhìn từng khuôn mặt ở phía trước, nói:
- Hôm nay các ngươi từ bỏ thì vẫn còn kịp, Sở Vô Vi ta lấy nhân cách đảm bảo tuyệt sẽ không tính sổ các ngươi, nhưng nếu vẫn cứ một mực khăng khăng, chỉ sợ ta cũng không bảo vệ nổi các ngươi.
Những người đó hiển nhiên là có một chút do dự, nhưng hôm nay đã trèo lên lưng cọp thì rất khó xuống.
Nơi xa lại có tiếng gót sắt truyền đến, hai phía trái phải của quảng trường ngọc thạch cũng xuất hiện quân đoàn kỵ sĩ, chỉ thấy bọn họ đều chĩa trường thương về phía đám người Sở Thiên Kiêu.
Hiển nhiên trong trận tranh đoạt lần này của hai huynh đệ, bọn họ đã chọn được người mà mình ủng hộ.
- Người Khương gia.
Ngay lúc này, có người kinh ngạc hô thành tiếng, từ phía xa, cường giả của Khương gia ào ào tiến đến, người cầm đầu liếc mắt nhìn Khương Hoài, lão gia hỏa vô liêm sỉ này lại dám để cho Khương gia chen vào trận phong ba này.
- Người Mục phủ cũng đứng về phía Sở Vô Vi.
Có người thấy được cường giả Mục phủ xuất hiện, vì chuyện của Mục Nhu năm đó, từ trước đến nay Sở Thiên Kiêu đều có khoảng cách với Mục phủ, mà Công Dương Hoằng lại hứa hẹn mối quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Mục Nhu, khiến cho lần này Mục phủ quyết định tiến tới, tỏ rõ thái độ của bọn họ.
Rất nhiều bóng dáng hắc y che mặt lặng lẽ xuất hiện ở trái phải hai bên vách tường, hiển nhiên bọn họ đều là người tới giúp Tần Vấn Thiên.
Càng ngày càng nhiều cường giả đối địch xuất hiện khiến cho vẻ mặt Sở Thiên Kiêu càng khó coi, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Tốt, rất tốt.
- Sau ngày hôm nay nước Sở sẽ yên bình, giết!
Sở Thiên Kiêu nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng hoàng giả chi ý điên cuồng nở rộ, sát ý cuồn cuộn ngập trời gầm thét.
- Giết, giết!
Tiếng hô điên cuồng rung động đất trời, rốt cuộc hai bên cũng đã bắt đầu giao chiến.
Gió lạnh thét gào, sát ý lạnh thấu xương khiến cho luồng gió này mang theo khí lạnh đáng sợ, chỉ thấy Sở Thiên Kiêu đứng ở trên hư không, lướt mắt nhìn hai người Tần Vấn Thiên và Sở Vô Vi. Hắn còn tưởng rằng hôm nay Sở Vô Vi sẽ tìm đến lực lượng mạnh mẽ thế nào đến đối kháng hắn, xem ra, hắn đánh giá cao vị đại ca này rồi, chỉ là những lực lượng này, chẳng lẽ có thể chống cự lại được sự tấn công hắn sao?
Lần này, hắn còn dẫn cả quân huấn luyện của Vũ phủ đến, làm như vậy chính là muốn dùng lực lượng cuồng bạo trấn áp Sở Vô Vi. Có thể nói, ngoài lực lượng trấn thủ ngoài hoàng thành ra hắn đã tập trung toàn bộ lực lượng đến nơi này, trước tiên là giết Sở Vô Vi, sau đó sẽ đối phó với người của Tần phủ.