- Tần sư huynh, các vị đã tới.
Quân Mộng Trần đang ở nơi này, nhìn thấy bọn Tần Vấn Thiên đi tới, trong mắt của hắn lóe lên thần sắc hưng phấn, lập tức nhìn Nam Hoàng Vân Hi và hỏi:
- Chuyện gì xảy ra với ngươi trước đó vậy?
- Không có gì.
Nam Hoàng Vân Hi khẽ lắc đầu, không giải thích nhiều lời.
- Hả?!
Quân Mộng Trần tỏ thái độ kỳ quái, cũng không hỏi nhiều. Tần Vấn Thiên nhìn bọn họ hỏi:
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
- Nơi này dường như cũng là truyền thừa của một vị Cổ chi đại đế, hơn nữa còn là truyền thừa cực kỳ cường đại. Mỗi một bước đi trong vùng không gian này đều cực kỳ khó khăn. Nhưng mà lúc đi vào trong đó, ngươi sẽ cảm thấy một sức mạnh kỳ diệu, thậm chí là hình ảnh kỳ lạ. Ta cũng không nói rõ ràng cụ thể là rốt cuộc như thế nào, sư huynh cứ thử một chút thì biết.
Quân Mộng Trần nói với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy bên trong mảnh hào quang màu vàng lưu động đó có bóng dáng của mấy vị đang chậm bước bên trong, nhưng đi về phía trước một cách cực kỳ gian nan. Dường như mỗi một bước đi đối với bọn họ đều là một sự khiêu chiến thật lớn.
- Bên kia tình huống như thế nào, vì sao rất nhiều người đều đến nơi này?
Hoa Thái Hư lên tiếng hỏi Tần Vấn Thiên.
- Phạm Thiên đại đế sắp đặt chín ghế truyền thừa. Mỗi người chỉ có thể đoạt lấy được một đoạn truyền thừa. Lúc chúng ta tới đó, chỉ còn lại hai ghế truyền thừa cuối cùng, giờ này lần lượt đã bị Tử Đạo Dương và Trảm Bằng thu hoạch được. Bởi vậy những người khác đều lục tục đến nơi này.
Tần Vấn Thiên đáp lại, lập tức Hoa Thái Hư hiểu rõ.
- Không ngờ thật sự là truyền thừa của Phạm Thiên đại đế?
Trong ánh mắt Hoa Thái Hư lóe lên sắc thái kỳ dị. Đáng tiếc, ghế truyền thừa đã không còn. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi và Nam Hoàng Vân Hi, không ngờ ba người bọn họ lại không chiếm cứ được ghế truyền thừa? Điều này tựa hồ rất kì quái.
- Đích thật là truyền thừa của Phạm Thiên đại đế. Không chỉ có vậy, truyền thừa nơi này cũng sẽ không đơn giản.
Tần Vấn Thiên nhìn thân khu màu vàng ở phía trước, hỏi:
- Thân khu màu vàng kia là cái gì?
- Tần sư huynh, nói huynh thử qua thì biết. Đi thôi.
Quân Mộng Trần nói, dường như cũng có ý giựt dây cho Tần Vấn Thiên thử.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, lập tức ánh mắt của hắn lập lòe, đạp bước đi tới hào quang màu vàng phía trước.
Hào quang mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ hắn vào trong đó. Chỉ trong nháy mắt, không gian dường như biến ảo. Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác mình xuất hiện ở một không gian cố hữu nào khác. Ở nơi đó, nhiều thiên kiêu tại các nơi đều đang chật vật đi về phía trước từng bước một. Phía trước bọn họ là thân thể màu vàng trôi bay lơ lửng, nhưng trên người của y lại tràn ngập một cổ lực lượng cực kỳ đáng sợ. Dường như tới gần y là lập tức có thể cảm nhận được một cổ uy áp kỳ lạ.
Ông…
Tần Vấn Thiên bước chân đi tới trước, nhưng hắn lại cảm giác khoảng cách của hắn không hề tới gần tôn thân khu màu vàng này. Một đạo cường quang đánh tới, vọt thẳng vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên không kịp chống cự, thân khu màu vàng liền phóng thích ra một đạo cường quang đáng sợ. Thân thể hắn đột nhiên run lên, hào quang đánh vào người khiến cho hắn sinh ra một cảm giác lực lượng cực kỳ cường đại.
- Cái này. . .
Tần Vấn Thiên kinh ngạc, xảy ra chuyện gì?
Bước chân hắn tiếp tục đi về phía trước. Thân khu màu vàng vẫn trôi bay lơ lửng tại chỗ, khoảng cách với hắn không có bất kỳ biến hóa nào. Nhưng có một đạo ánh sáng đáng sợ đã đánh vào thân thể Tần Vấn Thiên. Trên người Tần Vấn Thiên phun trào một luồng cường quang, hắn mơ hồ cảm giác trong cơ thể mình tích chứa một lực lượng kinh người, dường như lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
- Đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Hiển nhiên Tần Vấn Thiên không dự liệu sẽ xuất hiện tình huống như thế này. Hắn đi về phía trước từng bước một, phát hiện khoảng cách giữa tôn thân khu màu vàng và thân thể mình thủy chung vẫn như vậy, gần trong gang tấc nhưng dường như xa không thể với tới. Khí thế trên người hắn càng lúc càng cường đại. Từng tia sáng đánh vào trong cơ thể hắn, khiến cho cả người hắn ẩn chứa một cổ uy áp kinh người, siêu cấp đáng sợ.
Nhưng càng như thế, dường như hắn càng cảm nhận được lực lượng uy áp vô thượng lan tràn ra từ thân khu màu vàng. Thân thể hắn mơ hồ có cảm giác không bị khống chế, dường như lực lượng của hắn sắp bị thân khu màu vàng nhập vào thay thế lực lượng trong thân thể hắn.
Oành…
Một tiếng vang thật lớn. Lực lượng trong cơ thể Tần Vấn Thiên bị cởi bỏ trong một tích tắc. Thân thể hắn dường như đã tao ngộ một lực lượng nghiêm trọng và cực kỳ đáng sợ, khiến thân thể hắn lui nhanh, trong nháy mắt tới rìa phiến không gian kỳ diệu, bước chân từ từ lui về sau, hộc ra một ngụm máu tươi, trong cơ thể có một cơn nín giận.
- Cái quỷ gì vậy?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thời khắc này hết thảy lại trở nên rõ ràng, dường như vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng, nhưng lại tồn tại rất chân thật. Hơn nữa vừa rồi hắn mới chính thức cảm thấy hắn cách thân khu màu vàng ấy rất gần. Thân khu ấy thật đáng sợ, khiến cho hắn tỉnh lại.
Không chỉ có Tần Vấn Thiên, không ít nhân vật thiên kiêu đều bị bắn ngược thân thể về. Tất cả đều bị thương, cảm thấy khí thế cả người dao động, cực kỳ không ổn định. Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt như có ánh sao lóng lánh.
Lão giả áo xám thần bí kia từng nói, nhân vật có thể tranh phong với Phạm Thiên đại đế cũng là bậc tuyệt thế vô song. Tiên vực vô tận, người có thể đánh một trận cùng Phạm Thiên đại đế chỉ có người này. Thậm chí hai người hàm chiến, lực chiến cho đến khi Phạm Thiên đại đế vô địch Tiên vực là thế mà cũng vẫn lạc.
Nhân vật như vậy để lại một tôn thân khu màu vàng thần bí tại nơi này, tất nhiên là có thâm ý khác. Sự huyền bí như thế nào dường như rất khó đo lường được, chỉ có thể dựa vào chính mình mà lĩnh ngộ ra.
- Sư huynh, ra sao rồi?
Quân Mộng Trần cười hỏi Tần Vấn Thiên. Hắn và Hoa Thái Hư đều đã cảm thụ qua, biết được chỗ kỳ diệu của thân khu màu vàng đó, cực kỳ thần kỳ.
- Ta vẫn không cách nào biết được, rốt cuộc trong đây ẩn giấu bí mật gì. Ta thử lại lần nữa.
Trong con ngươi của Tần Vấn Thiên có hào quang lóng lánh. Hắn tiếp tục đạp bước tới phía trước, lại bước vào không gian kỳ diệu đó một lần nữa. Thân thể màu vàng cực kỳ cổ xưa, lặng lẽ trôi bay lở lửng tại nơi đó, vẫn mang uy thế ngập trời.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn thân khu màu vàng phía trước, điều chỉnh hơi thở, bước ra một bước. Khi lực lượng thần kỳ đánh vào trong cơ thể hắn, hắn dẫn nhập lực lượng đó vào thân thể, chạy đến khắp toàn thân, sau đó tiếp tục bước chậm ra.
Cứ như thế liên tục nhiều lần, trên người Tần Vấn Thiên có một khí tức mạnh mẽ. Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh lực lượng trong cơ thể, huyết mạch bắt đầu khởi động, như muốn hóa lực lượng thần kỳ này thành lực lượng của tự thân, trên người hắn như phủ thêm vầng sáng màu vàng. Hắn mơ hồ cảm thấy lực lượng tích chứa trong cơ thể thân khu màu vàng đang sinh ra một loại cộng minh cùng hắn.
"Khí tức thật mạnh, rốt cuộc thân khu màu vàng là cái gì?"
Tần Vấn Thiên thầm than trong lòng. Hắn lại cất bước lần nữa. Một tiếng ầm vang, một lực lượng càng đáng sợ hơn đánh vào thân thể hắn, dường như muốn không ngừng xung kích đến cực hạn của hắn. Lực lượng này suýt nữa đánh vỡ thân thể Tần Vấn Thiên, khiến cho hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa lại hộc ra một ngụm máu tươi.
Nhưng hắn vẫn giữ ổn định, huyết mạch chảy cuồn cuộn, phát ra tiếng rào rào. Trái tim Tần Vấn Thiên bắt đầu nhảy lên. Dường như trái tim của thân khu màu vàng kia cũng đang nhảy nhót, dẫn phát cộng minh đến trái tim của hắn. Tim tăng tốc độ, đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài cơ thể. Huyết mạch Tần Vấn Thiên điên cuồng chảy mạnh. Hắn nhìn thân khu màu vàng, ánh mắt chấn động.
Phốc. . .
Cuối cùng, một ngụm máu tươi hộc ra không cách nào át chế. Thân thể Tần Vấn Thiên lại bị đánh bật ra một lần nữa, không thể nhận chịu uy áp đáng sợ này.
- Đó là cái gì?
Ở bên cạnh có người lẩm bẩm nói nhỏ. Sự tao ngộ của Tần Vấn Thiên cũng chính là sự tao ngộ của những người khác. Lần lượt xung kích, lần lượt thất bại. Thân khu màu vàng trôi lơ lửng kia như là đến từ thời thượng cổ, như vương giả bất diệt, sinh mạng vĩnh hằng.
- Khảo nghiệm, đây tất nhiên lại là một loại khảo nghiệm, giống như Phạm Thiên đại đế bên kia vậy.
Có người đáp lại.
- Dạng khảo nghiệm này không khỏi quá mức kỳ lạ. Vậy làm sao có thể xem là khảo nghiệm được, như thế nào mới thông qua khảo nghiệm đây?
Có thiên kiêu hỏi.
- Các ngươi có nghe nói qua Chú thể chưa?
Đúng lúc này, có một giọng nói lảnh lót truyền ra. Người lên tiếng chính là Nam Hoàng Vân Hi. Tại thời điểm vừa rồi Tần Vấn Thiên thử nghiệm, nàng cũng thử dò xét, nội tâm cũng chấn động ghê gớm.
- Chú thể?
Mọi người đột nhiên ngưng đọng thần sắc, tất cả ánh mắt đều nhìn Nam Hoàng Vân Hi chằm chằm. Bọn họ thân là hậu duệ của đế vương, mặc dù không suy nghĩ theo phương diện này, nhưng hiển nhiên cũng nghe nói qua. Lúc Nam Hoàng Vân Hi nói ra lời này, tim của bọn họ cũng theo đó mà chấn động lên.
- Thật sự có chú thể ư?
Một vị thiên kiêu lên tiếng, giọng nói hơi run rẩy. Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy tình huống này dường như cũng có mấy phần giống với Chú thể, có điều là bọn họ không dám tưởng tượng.
Tại nơi đây, có thể bọn họ đã gặp Chú thể trong truyền thuyết.
- Chú thể là cái gì?
Tần Vấn Thiên hỏi, khiến cho không ít người kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên. Người này hiện giờ cũng là nhân vật danh chấn thành Cổ Đế. Hắn không biết Chú thể là gì ư?
Rốt cuộc thân phận của Tần Vấn Thiên như thế nào?!