Tần Vấn Thiên ở lại một thời gian tương đối lâu ở chỗ đó, trên núi xanh có thác nước chảy xiết, lại được mỹ nhân làm bạn, tuy thanh tĩnh, lại không mấy cô đơn.
Thanh Nhi trước sau như một không thích nói lời, nhưng thỉnh thoảng lại bị Tần Vấn Thiên chơi cười đùa giỡn, nhìn thần tình nha đầu nảy sinh biến hóa rất vi diệu, kể ra cũng là một chuyện khiến người du khoái, bởi thế hắn tịnh không hề cảm thấy buồn chán.
Trận chiến đương sơ đã qua đi nửa năm, thân thể Tần Vấn Thiên cuối cùng đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa tu vị hắn còn càng tiến một bước, bước vào Thiên Tượng tầng thứ tám, cự cách cảnh giới Thiên Tượng đỉnh phong tầng thứ chín chỉ còn một bước sau cùng, tựa hồ đã ẩn ẩn thấy được Tiên chi cảnh giới.
Chạng vạng, gió mát phất phơ, Tần Vấn Thiên đứng trước thác nước, tu hành lĩnh ngộ thần thông, đúng vào khắc này, có tiếng gió phất qua, một đạo bóng dáng màu xám lướt qua bên cạnh, ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, ngay lập tức đình chỉ tu hành, tiểu hỗn đản bên cạnh hắn cũng bay vút lên hư không lấp lánh mà đi, phảng phất như đã phát hiện được động tĩnh gì rồi.
- Có người?
Thân hình Tần Vấn Thiên run lên, giống như phong bằng, nháy mắt liền đằng không mà lên, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh áo trắng đang trên khối đá phía tiền phương.
Áo trắng đơn bạc bay múa trong gió, tóc dài phi dương, thân khu mạn diệu hoàn mỹ không vết xước, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã biết là nữ nhân tuyệt mỹ, điều này khiến Tần Vấn Thiên sinh ra một mạt dị sắc, chẳng lẽ là Nam Hoàng Vân Hi?
- Không đúng, người này chẳng có một tia khí tức nào cả.
Tần Vấn Thiên đột nhiên phát hiện, hắn cánh nhiên không cách nào cảm thụ được khí tức đối phương.
- Các hạ là ai?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi nói.
- Ông.
Chỉ thấy thân ảnh đối phương chợt lóe, như u linh màu trắng bay thẳng tới tiền phương, lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt trong hư không.
- Tốc độ nhanh thật.
Tần Vấn Thiên thầm nói một tiếng, lập tức chợt thấy thân thể tiểu hỗn đản lóe lên, lao thẳng tới tiền phương.
Tần Vấn Thiên lộ ra một mạt dị sắc. Thân hình cũng đồng thời chớp động, từ từ áp sát tiền phương. Sau lưng bọn họ, trong phòng ốc đi ra một đạo thân ảnh mỹ lệ, nhìn thấy Tần Vấn Thiên lấp lánh mà đi, trên người lập tức đản sinh lực lượng không gian, bước chân vừa nhấc, trực tiếp tan biến khỏi nguyên địa.
Không bao lâu sau, Tần Vấn Thiên và tiểu hỗn đản đã bị người kia bỏ xa, tốc độ đối phương quá nhanh, hệt như u linh.
- Minh Sơn.
Thanh Nhi đuổi tới. Nhìn con đường trước mặt, thần sắc nàng khẽ biến.
- Thanh Nhi, Minh Sơn là chỗ nào?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Tuyệt địa trong Cổ Đế chi thành, rất nhiều thiên kiêu từng thâm nhập vào Minh Sơn. Nhưng không thấy có ai đi ra. Phía trước mặt là lối vào Minh Sơn.
Ngón tay Thanh Nhi chỉ hướng tiền phương, Tần Vấn Thiên tử nhìn kỹ, nơi đó tựa hồ có một ngọn núi hình vòm, phảng phất như cách tuyệt sơn mạch bên trong và khung cảnh bên ngoài, từ đó toát ra một cỗ khí tức băng lãnh.
- Người đó tiến vào Minh Sơn?
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng thì thào.
- Ô ô...
Trong miệng tiểu gia hỏa phát ra thanh âm trầm thấp. Tần Vấn Thiên nhìn nó nói:
- Tiểu hỗn đản, sao vậy?
- Triệu hoán, ta cảm giác được khí tức đang triệu hoán.
Thanh âm tiểu hỗn đản lộ ra vẻ trang nghiêm, điều này khiến thần sắc Tần Vấn Thiên không khỏi hơi chặt, tiểu hỗn đản cảm nhận được khí tức triệu hoán?
- Thế chúng ta vào xem.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lập tức quay sang nói với Thanh Nhi:
- Thanh Nhi, ngươi đi về chờ ta.
Thanh Nhi lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trông thấy ánh mắt nàng, Tần Vấn Thiên tức thì run run, khẽ cười nói:
- Vậy chúng ta cùng nhau tiến vào, cẩn thận chút.
Thoại âm vừa dứt, thân thể tiểu gia hỏa đã lao ra, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi dồn dập đuổi theo.
- Có lời đồn nói Minh Sơn là di tích của một vị Cổ Chi Đại Đế lưu lại, chỉ là vị Cổ Chi Đại Đế này tựa hồ rất lợi hại, đến nay có rất nhiều thiên kiêu đã chết trong Minh Sơn, lại vẫn không ai biết vị Cổ Chi Đại Đế này rốt cục là vị Đại Đế nào, song vẫn không thiếu người đua nhau tiến vào trong đó.
Thanh Nhi giải thích một tiếng, tựa hồ là đang nhắc nhở Tần Vấn Thiên.
Tiến vào Minh Sơn, nơi đây dường như chỉ có một thông đạo, khí tức trong không gian hơi có phần âm lãnh, khiến người không khỏi cảm thấy lành lạnh.
Tốc độ tiểu gia hỏa giảm dần, thân thể nó khe khẽ run rẩy, hơi có phần sợ hãi, đây là lần điều tiên Tần Vấn Thiên nhìn thấy tiểu gia hỏa có bộ dạng như vậy, nó cảm nhận được khí tức triệu hoán, hơn nữa hình như còn rất sợ hãi.
Đến cùng là lực lượng nào đang triệu hoán.
Ngao...
Một tiếng huýt dài trầm thấp thổ ra từ trong miệng tiểu gia hỏa, chỉ thấy nó bỗng nhiên cuồng chạy, lao tới một nơi hạp cốc phía tiền phương.
- Tiểu hỗn đản.
Tần Vấn Thiên tựa hồ có thể cảm nhận được sự căng thẳng và xung động trong lòng tiểu hỗn đản, có một cỗ lực lượng vô hình đang chỉ dẫn nó.
- Bên trong rất nguy hiểm.
Thanh Nhi thấy Tần Vấn Thiên đuổi theo vội nhắc nhở nói.
- Thanh Nhi, ngươi về đi.
Tần Vấn Thiên lần nữa đề nghị, thần sắc có phần nghiêm túc.
Nếu Minh Sơn này đã được xưng là tuyệt địa của Cổ Đế chi thành, tất nhiên là có nguy cơ cường liệt, nhưng hắn không thể không quản tiểu hỗn đản, lại cũng không thể gác Thanh Nhi vào trong hiểm cảnh.
- Ở thời khắc then chốt năng lực không gian của ta có thể mang ngươi đi, hơn nữa, thể nội ta có tiên niệm bảo hộ.
Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, lắc lắc đầu, rất là cố chấp, lấy tính cách Thanh Nhi, Tần Vấn Thiên sợ là không khuyên được nàng.
- Vậy được, một khi gặp phải nguy hiểm, ngươi tất phải lập tức rời đi.
Tần Vấn Thiên trịnh trọng dặn dò.
- Được!
Thanh Nhi khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên tức thì đạp bước đi tới tiền phương, hắn có thể cảm nhận được vị trí của tiểu hỗn đản, rất nhanh, hai người đồng thời xuyên qua hạp cốc, bên trong có rất nhiều cổ sơn hình thù kỳ quái, mỗi một ngọn núi đều cao vót tận trời mây, một cỗ khí tức cực âm lãnh tràn khắp xung quanh.
- Tiểu hỗn đản.
Tần Vấn Thiên tiếp tục đi tới trước, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh một tòa cô sơn trước mặt, chỉ thấy thân ảnh tiểu hỗn đản đứng ở đó, bóng đêm tối dần, thân ảnh trên cô sơn giống như một con sói cô độc, ánh mắt chính đang tìm tòi tứ xứ.
Ông.
Một trận gió phất qua, chỉ thấy trên một tòa cô sơn gần đó, thân ảnh áo trắng đơn bạc xuất hiện ở kia, Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh đó, chính là nữ tử thần bí gặp được khi trước.
Giữa sơn mạch đột nhiên thăng lên vụ khí, không ngừng thăng lên, rất nhanh liền bao phủ trọn cả thiên không trên đầu.
- Chuyện gì?
Tần Vấn Thiên phát hiện cho dù lấy thị lực cường hoành của hắn thì tầm nhìn vẫn chịu trở ngại không nhỏ, toàn bộ phiến thiên địa xung quanh phảng phất như bị một cỗ vụ khí hắc ám thần bí bao phủ, giây phút sau, lúc vụ khí dần dần tiêu tán, sắc mặt Tần Vấn Thiên chợt biến.
Toàn bộ cảnh tượng của phiến không gian đã hoàn toàn biến đổi, tuy vẫn có cổ sơn, nhưng lại càng thêm xám xịt, hơn nữa cổ sơn đã không phải cổ sơn khi trước, phảng phất như chỉ nháy mắt bọn hắn đã tiến vào một phiến không gian khác, trong khi bọn hắn rõ ràng không di động mảy may.
- Minh Sơn.
Thanh Nhi thấp giọng nói.
- Đây mới thật sự là Minh Sơn?
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng thì thào, xem ra Thanh Nhi tuy biết Minh Sơn là tuyệt địa của Cổ Đế chi thành, nhưng hiểu rõ cũng không nhiều, lúc bóng đêm hàng lâm, phiến sơn mạch này cánh nhiên sẽ xuất hiện núi trong núi, Minh Sơn thực sự hiện ra.
- Đó là...
Lúc này Tần Vấn Thiên nhìn về phía sơn mạch dưới chân, thần sắc ngưng cố, đánh giá nơi Minh Sơn chi địa này, hách nhiên phát hiện không ít thi cốt.
Khí lạnh trong không khí càng lúc càng mạnh, phảng phất như là một cỗ lực lượng đặc thù, khí tức trong người Tần Vấn Thiên bắt đầu tản mất, phảng phất như bị rút dần ra khỏi thể nội.
- Đây là chuyện gì?
Tần Vấn Thiên vươn hai tay ra, Minh Sơn này cánh nhiên có thể cường hành tách lực lượng ra khỏi cơ thể người, hắn nhìn sang Thanh Nhi, phát hiện lúc này Thanh Nhi cũng có cảm giác như hắn.
- Ngao ô...
Tiểu hỗn đản lại huýt dài một tiếng, thân thể nó đột ngột trở nên to lớn, đang cắn nuốt lực lượng lưu động trong không khí, có vẻ không bị ảnh hưởng chút nào.
- Tiểu gia hỏa.
Tần Vấn Thiên nhìn tiểu hỗn đản, ngay trong tích tắc này, chỉ thấy thân ảnh áo trắng kia bỗng nhiên chợt lóe, trực tiếp xuất hiện trước người tiểu hỗn đản, thần sắc Tần Vấn Thiên khẽ biến, lóe lên lao tới nơi đó.
- Các hạ là ai?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi, chỉ thấy thân ảnh áo trắng kia ngẩng đầu ngước nhìn hắn, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một khuôn mặt yêu dị đẹp đến mức khiến người ngạt thở, loại yêu mỹ đó không có nửa điểm mị ý, ánh mắt nàng tựa hồ không cất chứa tia tình cảm nào, lại có được uy nghiêm đáng sợ, phảng phất như là cường giả tuyệt đỉnh, trên người nàng cũng không hề có khí tức, chừng như căn bản không phải người sống.
Nàng cũng không chịu ảnh hưởng của Minh Sơn, không có khí tức, lực lượng tự nhiên sẽ không bị rút đi.
- Là người hay quỷ?
Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên gặp phải tồn tại như thế, tồn tại không có khí tức, cho dù nhân vật cường đại tới đâu, dù là Đông Thánh Tiên đế, tuy có thể không trán phóng khí thế, nhưng trên người nhất định phải tồn tại khí tức, Tần Vấn Thiên đứng ở trước mặt nàng, nếu không phải tròng mắt thấy được rành rành, thậm chí hắn không cách nào cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
Ánh mắt nữ tử dời đi, lập tức lần nữa rơi xuống trên người tiểu hỗn đản, thân ảnh nàng chợt bay thẳng đến chỗ tiểu hỗn đản, một màn khiến Tần Vấn Thiên không khỏi kinh hãi xuất hiện, thân thể nàng phảng phất như tịnh không phải thực chất, từ từ dung hợp cùng thân thể tiểu hỗn đản.
Hống!
Tiểu hỗn đản phát ra tiếng gào thét thống khổ, thân thể giãy dụa kịch liệt.
- Cút ra.
Tần Vấn Thiên tế ra tiên binh trường thương, bay thẳng đến đâm tới thân thể nữ tử, nhưng trường thương lại trực tiếp xuyên thấu qua thân thể nữ tử thần bí, không chút ảnh hưởng.
- U Linh.
Thần sắc Tần Vấn Thiên cực khó coi, tiểu hỗn đản gào thét không ngừng, run rẩy càng thêm lợi hại.