Ánh mắt mọi người đều ngưng cố lại, Tần Vấn Thiên kia, hắn quen biết với con gái Trường Thanh Đại Đế, Thanh Nhi công chúa?
Thanh Nhi, tịnh không phải vì tranh đoạt Thần Chi Thủ mà đến, nàng đến là bởi nàng nhận ra Tần Vấn Thiên?
Mắt đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt cũng thoáng vẻ sững sờ, kinh ngạc nhìn tiền phương, lập tức chợt thấy hai mắt Tần Vấn Thiên chớp qua một mạt ý cười, nói:
- Gặp được ngươi, chút thương tích này có tính là gì.
Lời này vừa ra, mọi người lại càng tâm kinh, câu Tần Vấn Thiên vừa nói thật sự có phần ái muội, bọn họ nhìn thần tình Thanh Nhi, tựa hồ tưởng muốn tìm ra vẻ nổi giận của nàng, nhưng nàng vẫn bình tĩnh, có chút lành lạnh, nhưng cái lạnh này khác với cái lạnh lúc đối mặt Tiêu Lãnh Nguyệt, đây là khí chất trời sinh, trong lạnh lùng mang theo ôn hòa, có lẽ chỉ bởi cá tính nàng vốn đã như thế.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, Thanh Nhi công chúa tịnh không tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Sao ngươi tới Cổ Đế chi thành.
- Tới tìm ngươi.
Tần Vấn Thiên nói:
- Ta gặp qua Lưu Ly công chúa, nàng nói cho ta ngươi ở chỗ này.
- À!
Thần sắc Thanh Nhi vẫn như thường, nhìn cứ lành lạnh, nhưng trong đôi mắt mỹ lệ lại như có một tia ấm áp, trong lòng nàng cũng rất ấm áp, khó trách hắn sẽ xuất hiện ở đây, cánh nhiên là vì tìm nàng mà đến, Tần Vấn Thiên một đường từ thế giới Lạp Tử đi tới Cổ Đế chi thành, chắc đã trải qua rất nhiều đau khổ.
Đối thoại giữa hai người khiến thần sắc mọi người không khỏi sinh ra một mạt dị dạng, xem ra, quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi công chúa tựa hồ không giống bình thường, ngữ điệu có vẻ khá thân mật.
- Thanh Nhi công chúa.
Đúng vào lúc này, Huyền Dương nãy giờ vẫn luôn trầm mặc chợt mở miệng, chỉ thấy hắn lạnh giọng nói:
- Người này cuồng vọng vô cùng, tưởng muốn giết chết đệ đệ ta, món nợ ấy ta tất phải tính sổ với hắn, chuyện này không liên quan tới ngươi, mong ngươi đừng nhúng tay vào.
- Càng lúc càng thú vị, Huyền Dương chính là cường giả xếp thứ tư trên Đăng Tiên bảng, Thanh Nhi công chúa lại xếp thứ năm, Tiêu Lãnh Nguyệt thứ sáu, ba người, toàn bộ đều xuất hiện ở đây, đúng là thú vị.
Mọi người mắt nhìn các đại thiên kiêu giữa hư không, ai nấy đều lộ ra thần sắc hớn hở, ba đại cường giả đụng đầu, lấy Tần Vấn Thiên làm trung tâm phong bạo, Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt muốn cầm nã hắn, chiếm lấy Thần Chi Thủ, Thanh Nhi lại quen biết với Tần Vấn Thiên, phải bảo vệ hắn cho bằng được.
Thần sắc Thanh Nhi bỗng trở nên lạnh buốt, hờ hững nhìn về phía Huyền Dương, vẫn không để ý đến đối phương, tính cách nàng vốn như thế, rất ít nói chuyện, chỉ có Tần Vấn Thiên mới khiến nàng nói nhiều mấy câu.
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, cút hay là không?
Hai mắt cự đại của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Huyền Dương, lạnh lùng nói.
Ánh mắt Huyền Dương chợt lóe, toát ra một đạo lãnh mang:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thanh Nhi công chúa nhất định có thể bảo hộ được ngươi, huống hồ, dựa vào nữ nhân, ngươi cũng xứng hò hét với ta?
- Dựa vào nữ nhân?
Thần tình Tần Vấn Thiên lộ vẻ châm chọc:
- Lão cha ngươi đều đi ra động thủ, đánh nát Thần Chi Thủ của ta, ngươi còn có mặt mũi lớn lối, nếu không phải lão cha ngươi cố ý, ngươi tưởng rằng ngươi có tư cách cuồng vọng trước mặt ta?
- Nếu đã như thế, vậy ta chờ xem, lão cha ngươi cũng có lưu lại một đạo tiên niệm trên người ngươi không.
Tần Vấn Thiên băng lãnh nói.
- Giao cho ta đi.
Thanh Nhi tựa hồ hiểu được Tần Vấn Thiên muốn làm điều gì, há miệng hô một tiếng, đi tới bên người Tần Vấn Thiên.
- Thanh Nhi, không sao đâu, lấy thực lực của ta bây giờ, tuy những thủ đoạn tăng phúc như hóa thân Đại Bằng càng lúc càng nhỏ, nhưng theo đó thương hại ta phải gánh vác cũng không đáng kể, không cần tĩnh dưỡng quá lâu.
Hai mắt cự đại của Tần Vấn Thiên hiện lên ý cười ôn hòa, Huyền Dương chính là cường giả xếp thứ tư trên Đăng Tiên bảng, lại thêm Tiêu Lãnh Nguyệt cùng Tham Lang, hắn làm sao yên tâm giao hết cho Thanh Nhi.
- Thanh Nhi, cứ để ta.
Tần Vấn Thiên cười cười, trên người hắn đột nhiên trán phóng kiếm uy vô tận, thân thể tựa hồ thiêu đốt lên, phảng phất như muốn ép khô từng tia lực lượng trên người, một cỗ kiếm mang xung thiên mà lên, phảng phất như muốn phá mở vòm trời, thân thể to lớn của Tần Vấn Thiên chợt lóe ra trước, kiếm uy quét sạch bát phương, hóa thành một cỗ sóng kiếm khí kinh khủng.
- Vẫn là kích kia!
Nơi xa, đám cường giả Diệt Thần Cung Kỷ Lam Sơn chứng kiến cảnh này, tâm đầu thầm run, Tần Vấn Thiên hóa thân Đại Bằng lần nữa sử dụng một kiếm kia, uy lực sẽ đáng sợ tới mức nào?
- Hả?
Huyền Dương chợt nhíu mày, hắn đã vận dụng Thiên Huyền Kính Thuật đến cực trí, tựa hồ cũng cảm thụ được uy hiếp cường liệt đến từ trên người Tần Vấn Thiên, cỗ kiếm khí đó, thái quá đáng sợ.
Lợi trảo của Tần Vấn Thiên vươn ra, chỉ sát na, kiếm uy vô tận chừng như hội tụ hết trên lợi trảo, lợi trảo khổng lồ án hướng tiền phương, nơi đó, chợt xuất hiện một đạo kiếm khí kinh thế, có thể giết chóc hết thảy.
- Ta đang nghĩ, đệ đệ Huyền Tinh của ngươi vừa mới chịu một kích của ta, tiên niệm lão cha ngươi xuất hiện, lấy thân phận Tiên đế ra tay, đánh nát Thần Chi Thủ, như vậy bây giờ trên thân đệ đệ Huyền Tinh của ngươi còn có thể xuất hiện đạo tiên niệm thứ hai không?
Tần Vấn Thiên lành lạnh mở miệng, lời ấy rơi xuống, sắc mặt Huyền Dương đại biến, nói:
- Ngươi có ý gì?