- Thiên Huyền Kính Thuật sắp bị phá.
Tâm đầu mọi người hơi lạnh, bất cứ một vị nhân vật Tiên đế nào, đều có chỗ hơn người riêng, đều tu hành tuyệt học cực đáng sợ.
Thiên Huyền Kính Thuật là một môn tuyệt học cường đại của Huyền đế, có thể bắn ngược mọi công kích, lúc chiến đấu triển hiện ra uy lực vô cùng huyền diệu, Huyền Tinh thực lực cường đại, lại tu thành Thiên Huyền Kính Thuật, bởi thế mới được xếp hạng hai mươi bảy trên Đăng Tiên bảng.
Nhưng mà, thần thông bí pháp nào cũng đều không khả năng là vô địch, một khi gặp phải lực lượng càng mạnh, liền sẽ mất đi bình hành, lúc lực công kích siêu quá mức kiểm soát, Thiên Huyền Kính Thuật cũng sẽ không chịu nổi.
Giống như tình cảnh xảy ra trước mắt, Thiên Huyền Kính Thuật của Huyền Tinh e rằng chỉ đủ sức ngăn trở một kích của Tần Vấn Thiên trong trạng thái hóa thân Đại Bằng, đến kích thứ hai, nhiều khả năng Thiên Huyền Kính Thuật liền bị phá giải hủy diệt.
Lúc này Huyền Tinh chỉ biết giận trừng nhìn Tần Vấn Thiên giữa hư không, thân ảnh to lớn kia mang đến cho hắn lực áp bách cực đại, đặc biệt là Thần Chi Thủ khổng lồ, phù quang ngập trời, như là bàn tay mà thần linh ban cho hắn, có được lực lượng công phạt vô thượng, không hổ là tuyệt học đáng sợ đã thất truyền của Cổ Chi Đại Đế.
- Không dám?
Hai mắt Tần Vấn Thiên yêu dị vô cùng, nhìn chằm chằm Huyền Tinh ở phía dưới. Bắt đầu từ lúc dưới địa cung, Huyền Tinh hết lần này tới lần khác tưởng muốn đối phó hắn, từng nói qua cho dù lấy mạng hắn cũng phải đoạt được đồ quyển mà Tần Vấn Thiên nắm giữ, huống hồ hiện nay Tần Vấn Thiên đã hiển lộ ra Thần Chi Thủ, Huyền Tinh vì đoạt lấy tuyệt học Thần Chi Thủ, muốn lấy mạng Tần Vấn Thiên là điều không có gì bất ngờ.
Trong Cổ Đế chi thành có quy củ không được sát phạt, mọi người đều lưu thủ, nhưng đấy cũng chỉ tương đối mà thôi. Nếu không phải kết xuống thù hận sinh tử, mọi người hẳn sẽ lưu một tuyến, nhưng đến lúc lợi ích đặt trước mặt là quá lớn, phát sinh xung đột sống chết. Quy tắc ngầm đó liền giống như pha lê, một kích liền vụn.
Chư cường giả nơi xa ngắm nhìn bên này. Tâm đầu thầm run, tuy đều là nhân vật thiên kiêu. Nhưng sai lệch giữa Huyền Tinh xếp hạng hai mươi bảy trên Đăng Tiên bảng và cường giả không có tên trên Đăng Tiên bảng vẫn là cự đại, những người ngay cả Đăng Tiên bảng đều không tư cách bước vào kia căn bản không khả năng chịu nổi một kích của Tần Vấn Thiên trong trạng thái hóa thân Đại Bằng, bởi thế mới đào ly tứ tán.
Đến nỗi cục diện bây giờ thành là Huyền Tinh một mình đối mặt với Tần Vấn Thiên.
Một trận cường quang bạo xạ mà ra, thân xác Đại Bằng của Tần Vấn Thiên hóa thành một đạo lưu quang, yêu khí quét ngang thiên địa, gió lốc xé nứt hư không, lại là một chuôi trường thương màu tím vàng khủng bố công phạt mà ra. Một thương này kinh thiên địa khốc quỷ thần, phù quang vô tận quyển động, áp bách đổ ập tới Huyền Tinh, trong tích tắc ấy, Huyền Tinh phảng phất như nằm giữa trung tâm phong bạo, mưa gió phiêu diêu, khả năng bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Lực lượng của Huyền Tinh được phóng thích đến cực trí, bàn tay hắn căng ra giữa hư không, hóa thành một mặt cổ kính. Tinh quang vô tận cùng với phù văn điên cuồng chảy vào trong đó, Thiên Huyền Kính Thuật trán phóng ra quang hoa chói mắt vô cùng, ở chính giữa Đại Bằng và Huyền Tinh vắt ngang một mặt cổ kính đáng sợ. Nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự nhỏ bé của Huyền Tinh, thân thể hắn có vẻ quá nhỏ nhoi không đáng kể.
- Bành!
Trường thương lần nữa kích trên mặt kính, Thần Chi Thủ hơi hơi chấn động. Có thể thấy uy lực của nó khủng bố tới cỡ nào, nhưng đồng thời tiếng nứt gãy răng rắc vang lên không ngừng. Cuối cùng chợt thấy cổ kính nứt vụn, trường thương diệt sát hết thảy tiếp tục công phạt mà xuống. Muốn đương trường tru sát Huyền Tinh.
Mọi người chứng kiến cảnh này, ánh mắt ai nấy đều ngưng cố, dù là Tiêu Lãnh Nguyệt cũng cảm nhận được từng trận hàn ý, Tần Vấn Thiên, hắn thật dám hạ sát thủ với Huyền Tinh.
- Oanh!
Trường thương hủy diệt của Tần Vấn Thiên kích lên thân Huyền Tinh, rất nhiều người không khỏi run lên, tựa hồ không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt sẽ xảy ra. Nhưng vừa lúc ấy, từ trên người Huyền Tinh bạo phát một đạo khí tức đáng sợ, phảng phất như có một bàn tay hư ảo trực tiếp chế trụ trường thương hủy diệt của Tần Vấn Thiên, thân thể Huyền Tinh bị chấn trên mặt đất, thổ ra máu tươi, mà từ trong thân thể hắn đột ngột hiện một đạo hư ảnh đáng sợ.
Đấy là thân ảnh của một vị cường giả cực kỳ uy nghiêm, phảng phất như chỉ đứng sừng sững đó thôi đã mang theo uy nghiêm của bậc đế vương, không ai bì nổi.
- Tiểu tử, ở Cổ Đế chi thành, cần gì tâm ngoan thủ lạt như thế, tha người được thì tốt nhất cứ tha.
Thân ảnh uy nghiêm kia mở miệng nói với Tần Vấn Thiên, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên, chậm rãi mở miệng.
- Huyền đế.
Đám người chung quanh không khỏi tâm kinh, hư ảnh xuất hiện kia hẳn là Huyền đế, Huyền Tinh thân làm dòng dõi Huyền đế, trong thể nội có lưu tiên niệm của Huyền đế, vào thời khắc sinh tử liền được kích phát.
- Lời này ngươi nên nói với hắn, Huyền Tinh bức nhân quá đáng, ta không muốn giết hắn, hắn lại muốn giết ta.
Tần Vấn Thiên nhìn Huyền đế, mở miệng nói.
Huyền đế nhìn bàn tay Tần Vấn Thiên một cái, mắt lộ vẻ kinh dị, trong lòng lập tức rõ ràng.
- Cút.
Bàn tay Huyền đế run lên, chỉ sát na trường thương tấc tấc vỡ vụn, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy Thần Chi Thủ tao ngộ lực lượng trọng kích khủng bố, thân khu to lớn của hắn trực tiếp bị kích vào hư không, thần sắc băng lãnh vô cùng, đối mặt với tiên niệm Huyền đế, hắn căn bản không có năng lực phản kháng, đối phương muốn giết hắn e là dễ như trở bàn tay.
Tần Vấn Thiên ổn định thân xác Đại Bằng, thần chi chưởng ấn đã bị đánh nát, hai mắt hắn lập tức trở nên băng hàn vô cùng, một kích này của Huyền đế tuy chỉ đánh nát Thần Chi Thủ, song đồng thời cũng muốn đoạn đứt đường lui của hắn.
- Hỗn xược!
Thời khắc ấy, trên vòm trời hiện ra mây đen, lăn lộn điên cuồng, như đang ấp ủ cuồng phong mưa rào, nhìn cực kỳ hãi người.
Một cổ uy áp ngất trời hàng lâm, một đôi mắt xuất hiện trong mây đen, vô cùng băng lãnh, mang theo yêu uy ngất trời, đôi tròng mắt băng lãnh kia nhìn thẳng Huyền đế.
- Ngươi dám chen chân vào Cổ Đế chi thành.
Thanh âm mang theo uy áp vô cùng tận từ trên vòm trời rơi xuống, Huyền đế nhìn ra hư không xa xa, mở miệng nói:
- Ta chỉ là một sợi tiên niệm bảo hộ con ta thôi, chưa từng giết người, cũng không có ý nhúng tay chuyện trong Cổ Đế chi thành, giờ xin cáo từ.