Lúc Tiêu Lãnh Nguyệt hỏi Tần Vấn Thiên câu kia cũng đồng nghĩa với nàng căn bản không tin tưởng Tần Vấn Thiên, bởi thế Tần Vấn Thiên không hồi đáp thẳng, mà nói:
- Ta nói không có, ngươi tin ư?.
Hắn biết, Tiêu Lãnh Nguyệt hiển nhiên sẽ không tin tưởng, như vậy kỳ thực bất luận dạng gì, kết cục đều đã chú định, thấy thần sắc Tiêu Lãnh Nguyệt dần chuyển lạnh, tâm đầu Tần Vấn Thiên thoáng nảy sinh hàn ý, đám thiên kiêu này rất thông minh, thậm chí là thông minh quá mức, Tiêu Lãnh Nguyệt suy đoán hắn có thể lĩnh ngộ phù văn màu máu là nhờ bí ảo trong địa cung, vậy là nhận định hắn đã được đến thứ gì.
Bởi vô luận là nàng hay Huyền Tinh đều không cho rằng Tần Vấn Thiên có thiên tư siêu việt tất cả những người bị khốn trong địa cung, dựa vào cái gì mà chỉ có mình hắn có thể giải ra bí ảo, làm được điều mà ngay cả nhân vật Tiên Vương đều không cách nào làm được?
- Tần Vấn Thiên, ta đối xử với ngươi không tệ chứ?
Tiêu Lãnh Nguyệt hỏi, lúc này ý cười trên mặt nàng đã có phần lãnh mạc.
- ́Không tệ mà ngươi nói là chỉ chuyện gì?
Tần Vấn Thiên thấy thái độ biến hóa của Tiêu Lãnh Nguyệt, ngữ khí cũng hơi có phần lãnh đạm.
- Ngươi bị Kỷ Lam Sơn mang theo người Diệt Thần cung áp chế, là ta để ngươi gia nhập Tiêu Môn, Kỷ Lam Sơn mới chủ động triệt thoái, không dám gây phiền toái với ngươi. Ngươi dẫn chúng ta vào tuyệt lộ ở cung điện dưới đất, không ít người sinh ra oán niệm, ta lại vẫn một mực không trách tội ngươi, luôn luôn duy hộ ngươi, Huyền Tinh muốn đối phó ngươi, cũng là ta ngăn trở, những điều đó, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Tiêu Lãnh Nguyệt nói.
- Ta bị Kỷ Lam Sơn áp chế? Đương thời ngươi cũng ở đó, hắn căn bản không làm gì được ta, vô luận có gia nhập Tiêu Môn hay không, ta đều không sợ Kỷ Lam Sơn, ngươi để ta gia nhập, là bởi cần đến năng lực Thần Văn của ta; ta dẫn các ngươi tiến vào cung điện dưới đất, là chính ngươi yêu cầu ta mang ngươi tiến vào đế cung, ta dùng thời gian nửa năm mới làm được, không chỉ cứu các ngươi thoát khỏi cung điện dưới đất, còn mang ngươi tiến vào nội bộ đế cung.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên dần trở nên bén nhọn, chậm rãi mở miệng nói:
- Bởi vì ngươi không giành được gì trong đế cung mới sẽ nói ra mấy lời vừa nãy, nếu ngươi được đến cổ đế chi bảo hoặc truyền thừa, ngươi liệu có nói vậy không? Nếu trước lúc tiến vào địa cung, có người nói cho ngươi, trong vòng nửa năm ta có thể mang ngươi tiến vào bên trong, ngươi liệu có cự tuyệt? Chỉ sợ ngươi còn cảm ân đội đức ấy chứ.
- Có thu hoạch là nhờ duệ trí của chính ngươi, không có thu hoạch, tất cả mọi trách nhiệm lại đổ hết trên đầu Tần Vấn Thiên ta. Đây là đạo xử thế của môn chủ Tiêu Môn?
Câu nào câu ấy của Tần Vấn Thiên đều lạnh như băng, nói:
- Còn Huyền Tinh, mục đích khi Huyền Tinh muốn đối phó ta, cùng với mục đích mà môn chủ ngươi muốn làm bây giờ, có khác biệt nào không?
Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên. Nàng lập tức cười lớn, đứng thẳng người dậy, nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi được lắm. Ta cho ngươi thêm một đoạn thời gian, ngươi tranh thủ nghĩ cho kỹ.
Nói xong. Chỉ thấy nàng vung tay áo lên, trực tiếp rời khỏi chỗ này.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt rời đi, thần sắc hắn như thường. Không có chút biến hóa nào cả, chỉ thấy tròng mắt hắn chậm rãi khép lại, tiếp tục tu hành, cảm ngộ lực lượng vô cùng huyền diệu kia, thân ở Cổ Đế chi thành, hắn hiểu sớm ngày đề thăng thực lực mới là chuyện quan trọng nhất.
Trong sân vô cùng thanh tịnh, Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, thẳng đến khi Tử Tình Hiên cùng Quân Mộng Trần quay về tìm hắn.
Chỉ thấy lúc đi tới trên mặt Quân Mộng Trần tựa hồ hiện đầy nộ ý, Tần Vấn Thiên nhìn hắn cười hỏi:
- Làm sao vậy?
- Sư huynh, bọn họ giám thị chúng ta.
Quân Mộng Trần tức giận nói.
- Bình thường!
Tần Vấn Thiên cười cười:
- Đoạn thời gian tiếp theo, ta tính bế quan một lần, tu hành ngay trong viện này, các ngươi cũng nỗ lực tu luyện, trước khi Tiêu Môn thực sự ra tay đối phó chúng ta, cứ để bọn họ giám thị, đừng xung đột với họ.
Quân Mộng Trần sửng sốt, nói:
- Không trực tiếp thoát ly Tiêu Môn ư?
- Giờ đã không còn là chúng ta muốn thoát ly là có thể thoát ly, Tiêu Lãnh Nguyệt cho rằng ta được đến thứ mà nàng tưởng muốn, truyền thừa Cổ Đế, nhưng trên thực sự, đó là cần phải chính mình lĩnh ngộ, chính nàng không lĩnh ngộ được, cho là ta được đến bảo vật nào khác, căn bản không cách nào giải thích, trong đoạn thời gian này, nơi ở của ta cũng sẽ bị bọn họ giám thị, bị hạn chế hành động, thế nên dứt khoát bế quan.
Tần Vấn Thiên cười cười nói:
- Chỉ cần ta không rời đi, hạn chế với các ngươi chắc sẽ không quá chặt, nhưng không biết lúc nào bọn họ sẽ ra tay đối phó chúng ta.
- Ta hiểu rồi, trước lúc bọn họ ra tay, chúng ta cứ nhẫn nại, không xung đột với bọn họ, cố gắng kéo dài thời gian, đề thăng thực lực.
Quân Mộng Trần nói.
- Đúng, Mộng Trần, ta biết có hơi ủy khuất ngươi, tính cách ngươi xung động, nhưng ở Cổ Đế chi thành, nhẫn nại nhất thời cũng là bách bất đắc dĩ.
Tần Vấn Thiên nói.
- Yên tâm đi sư huynh, ta hiểu, cũng trách thực lực ta quá yếu, nếu có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, nào cần sợ bọn họ, khai chiến là được.
Quân Mộng Trần tức giận nói.
- Được rồi, chúng ta cũng đi tu luyện thôi.
Tử Tình Hiên có thể hiểu được sự bách thiết của Tần Vấn Thiên đối với đề thăng thực lực, nàng rất rõ ràng Tần Vấn Thiên là người thế nào, thực sự chọc giận hắn, cái gì hắn cũng dám làm, ở trước mặt Đông Thánh Tiên đế còn ngạo khí xung tiêu, nhưng tính cách hắn cũng có thể nhịn cái mà người thường không thể nhịn, hiện nay thứ Tần Vấn Thiên bách thiết nhất hẳn là thời gian.
- Ừ, sư huynh, ngươi tu hành, chúng ta cũng đi.