Trước mắt Tần Vấn Thiên là một đoạn phù văn màu máu, phảng phất như do máu tươi đúc tạo thành, như có được linh tính.
Phù quang màu máu dường như đang lưu động, trực tiếp đâm vào trong tròng mắt mọi người, khiến sát na khi Tần Vấn Thiên nhìn chăm chú phù văn màu máu, từng đạo huyết quang lập tức ấn vào trong não hải hắn, trong não hải hắn như thể xuất hiện một đạo thân ảnh màu máu mơ hồ, lộ ra khí thế xa xưa.
Một đạo phù quyết bắn ra từ trong quang mang màu máu, trực tiếp xông vào trong não hải Tần Vấn Thiên, tích tắc này nội tâm Tần Vấn Thiên bỗng rung động kịch liệt, hắn khép mắt lại, ẩn ẩn cảm giác mình đang đưa thân vào một mảnh không gian hư ảo, thân ảnh mơ hồ kia chính đang truyền thụ khẩu quyết cho hắn, mỗi chữ trong khẩu quyết đều như ấn khắc vào tâm trí hắn, mờ rít khó hiểu, phảng phất như không cách nào giải ra được.
- Ấn!
Lại một cỗ phù văn rơi xuống, như là đại đạo chi âm, nội tâm Tần Vấn Thiên đột ngột run lên mãnh liệt, mọi thứ trong đầu chợt biến mất không tung tích, hắn nhìn lại phù văn màu máu trước mặt, phảng phất như cất chứa một cổ đại đạo chí lý, có được uy năng khó mà tưởng tượng.
- Đây là chữ Cổ Chi Đại Đế Nghệ đế lưu lại ư?
Trong lòng Tần Vấn Thiên không khỏi chấn hám, không chỉ hắn, lúc này tất cả mọi người nhìn thấy phù văn màu máu kia đều được đến khẩu quyết tương tự, nhưng lúc bọn họ mở mắt ra, lại đều có vẻ mê mang, đối với bọn họ mà nói, khẩu quyết này giống như thiên thư, không thể cầm nắm.
Đám người Tiêu Lãnh Nguyệt, Huyền Tinh cũng đứng ở chỗ này, được đến khẩu quyết, ánh mắt bọn họ gắt gao nhìn đăm đăm phù quang màu máu trước mặt, trong đầu lại trống rỗng, loại cảm giác ấy quá kỳ diệu, bọn họ như thể được đến một loại đại đạo chí lý, nhưng bởi không cách nào ngộ ra, đại đạo chí lý này liền như là Thiên Thư không có chữ, phảng phất như có khả năng tan biến khỏi đầu bất cứ lúc nào, không để lại dù chỉ là chút ngấn tích.
- Tan biến, làm sao có thể?
Lúc này, một vị thiên kiêu cường giả kinh hô một tiếng, hãi nhiên nhìn phù văn màu máu trước mặt, những ấn ký lưu ở trong đầu hắn không ngừng trở nên mơ hồ, rất nhanh, cánh nhiên toàn bộ vết tích đã tan biến không còn. Hơn nữa lúc nhìn lại phù văn màu máu trước mặt, không thấy khẩu quyết nào ấn vào trong não hải nữa, phảng phất như chỉ có một lần cơ hội.
Từng đạo thân ảnh lóe lên, lập tức bó gối ngồi trên các đại phương vị, bắt đầu lĩnh ngộ tu hành. Không để cho khẩu quyết ấn vào trong não hải có dịp tiêu tán, đây cực có khả năng là ấn ký khẩu quyết mà Cổ Chi Đại Đế lưu lại. Nếu cứ thế mà tan biến thì quá đáng tiếc, hi vọng có thể ngộ ra một ít lực lượng cường đại.
Tần Vấn Thiên cũng tìm đến một vị trí bó gối mà ngồi. Hắn nhắm chặt mắt lại, từng đạo khẩu quyết vẫn lạc ấn trong não hải, chấn rung mà xuống, thân xác hắn chợt rung động, từng tiếng ào ào đáng sợ truyền ra. Huyết mạch đang điên cuồng tuôn động, trong nguyên phủ, lực lượng thần nguyên do Thần Văn ngưng tụ mà sinh bỗng gầm gào, yêu chi huyết mạch cũng gầm gào, phảng phất như có yêu văn xuất hiện. Đường vân chúc hỏa chi quang cũng đang đong đưa, dưới chữ cổ lại sinh ra biến hóa.
- Pháp quyết mạnh quá.
Nội tâm Tần Vấn Thiên chấn hám không thôi, hắn phát hiện, dù lực lượng trong thân thể mình đã cực cường hoành, nhưng dần dần vẫn không đủ để duy trì bộ pháp quyết kia vận chuyển.
- Pháp quyết này thật khó lĩnh ngộ. Đại đạo vô hình, đây là khẩu quyết Thần Chi Thủ ư?
Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng, cả người đắm chìm vào trong lĩnh ngộ.
Tuyệt học của Cổ Chi Đại Đế Nghệ đế thất truyền ở Tiên Vực, sau Nghệ đế, không ai tu thành Thần Chi Thủ nữa, không ai biết Thần Chi Thủ phải tu hành thế nào tu, mà bộ khẩu quyết như là đại đạo mờ rít này lại có khả năng là do Nghệ đế lưu lại, cũng đồng nghĩa với, rất có thể là tổng cương khẩu quyết tuyệt học kinh thế Thần Chi Thủ của Nghệ đế.
Tất cả thiên kiêu trong cổ điện đều thấy được khẩu quyết, tiếp đó bọn họ bắt đầu dồn dập tu hành, nhưng không quá lâu sau, liền lũ lượt có thiên kiêu mở choàng mắt ra, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.
Khẩu quyết ấn vào trong não hải dần dần tan biến, vô ảnh vô tung, phảng phất như đó vốn là khẩu quyết vô hình, trước nay chưa bao giờ thực sự tồn tại.
- Cổ Đế Nghệ, thứ ngươi lưu lại rốt cục là gì?
Có người nhìn lên pho tượng khổng lồ to hỏi, chỉ thấy có thiên kiêu bước chậm mà ra, đi vào trong pho tượng to lớn kia, tưởng muốn xem xem bên trong pho tượng còn tồn tại cơ duyên nào nữa không.
Nhưng mà, thứ bọn họ thấy được chỉ là vô số Thần Văn phức tạp, những Thần Văn không cách nào lĩnh ngộ.
Có một số nhân vật hậu duệ Tiên đế, bọn họ cảm giác được sự cường đại của khẩu quyết, thậm chí lúc khẩu quyết xuất hiện trong người cũng phát ra tiếng cộng minh, như thể đã lạc ấn rất sâu trong người, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, ấn ký kia càng lúc càng nhạt, mờ dần thẳng đến tan biến không còn.
- Làm sao có thể.
Có thiên kiêu mở hai mắt ra, nhìn tòa cổ điện khôi hoằng kia, trừ một pho điêu tượng thì chỉ còn mỗi mặt đất tàn phá, trống trơn. Đây chính là đế cung mà bọn họ một mực tưởng muốn? Là đế cung mà bọn họ suýt nữa trả ra đại giá sinh mạng để đặt chân tới cho bằng được?
Hoang vu, chẳng tồn tại thứ gì.
Đến sau, Huyền Tinh và Tiêu Lãnh Nguyệt cũng lần lượt mở mắt ra, thần sắc hai người đều rất khó coi, đặc biệt là Huyền Tinh, hắn ẩn ẩn cảm giác được, thậm chí ngộ ra một tia huyền diệu, khẩu quyết này rất có thể đúng là tuyệt học Thần Chi Thủ của Nghệ đế, nhưng mà, hắn lại lĩnh ngộ không ra.
Đứng thẳng người dậy, Huyền Tinh quét mắt nhìn đế cung một lượt, thứ duy nhất có giá trị, tựa hồ là pho điêu tượng khổng lồ trước mặt.
- Một di tích tàn tạ như này, lấy tư cách gì mà đáng để một vị Đại Đế siêu nhiên khắc bia đúc đế cung, đây là âm mưu.
Huyền Tinh có phần phẫn nộ nói, bọn họ suýt nữa sa vào tuyệt cảnh, kết quả lại chẳng được đến thứ gì.
Thân hình chớp động, Huyền Tinh đi tới cửa đế cung, hắn muốn đi, chẳng ai dám ngăn hắn, lúc Huyền Tinh mở ra cửa lớn đế cung, chỉ sát na, một cỗ Phong Bạo cuốn thốc tới, lối Thần Văn cổ đạo trước mặt bất chợt cuộn lên, Thần Văn chi quang vô tận phảng phất như bị san bằng chỉ trong chớp mắt.