Tại một thế giới căn bản trong thế giới căn bản vô tận đó có một mảnh, hay địa vực? Mảnh địa vực này có khí tức sinh tử cực kỳ nồng đậm, chính là một bộ lạc trong trong thế giới này.
Bộ này có tên là bộ lạc tử thần, bên ngoài bộ lạc này có một mảng rừng rậm rộng lớn, khí tức tử vong cực kỳ mãnh liệt, cực ít có người có thể đi qua nơi này tới trước bộ lạc của bọn họ.
Ở cửa chính của bộ lạc cổ xưa còn khắc một hình vẽ, hình vẽ hoa bỉ ngạn tượng trưng cho sự tử vong.
Hoa bỉ ngạn chính là đồ đằng của bộ lạc này nắm giữ lực lượng sinh tử đáng sợ đến cực điểm.
Trong rừng rậm phía trước vẫn là tử khí dày đặc, mà ở trong mảnh tử khí này lại mơ hồ có một luồng sức sống truyền đến, không ngừng tới gần bộ lạc hoa bỉ ngạn.
Tiếng động xào xạc truyền ra, ở trong mảnh rừng rậm đầy tử khí này lại có một bóng người bước chậm ra.
Đây là một người thanh niên, trên người hắn khoác trang phục mộc mạc đơn giản thậm chí có chút cũ nát, đường cong trên mặt có phần cứng cỏi tràn ngập khí tức nam nhi, mặc dù phong trần mệt mỏi, vẫn không có cách nào hoàn toàn che giấu được khuôn mặt tuấn dật này, bước chân của hắn rất vững vàng, đi từng bước một tiến về phía trước, đi về phía bộ lạc nguyên thủy này.
Người thanh niên không ngừng tới gần bộ lạc, cuối cùng có người phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, không ít người đi về phía bên ngoài bộ lạc, ánh mắt bọn họ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người tới, trong ánh mắt có phần ác ý mãnh liệt, trong miệng còn không chặt phun ra những âm thanh không ngỡ, giống như là ngôn ngữ đặc biệt của bộ lạc cổ xưa, người thanh niên căn bản không có cách nào nghe hiểu.
- Ta tới lấy một ít hoa bỉ ngạn.
Người thanh niên tiếp tục đi về phía trước, mở miệng nói, người bộ lạc hình như có thể nghe hiểu tiếng nói của hắn, sắc mặt đại biến, trong tròng mắt lộ ra ánh sáng dã tính, cực kỳ đáng sợ, hình như có ánh sáng khát máu, thân thể của bọn họ lao ra, đều xông về phía sau lưng của người thanh niên, trong tay cầm các loại binh khí, trực tiếp đánh về phía người thanh niên.
Người thanh niên vung bàn tay lên, lập tức rất nhiều bóng người đều bay ra ngoài, cuối cùng lại không có một người nào có thể tới gần thân thể hắn, hắn tiếp tục đi về phía trước, một lát lại bước vào trong bộ lạc.
Càng lúc càng nhiều người của bộ lạc bao vây đến, nhưng người thanh niên lại bình tĩnh dạo bước đi về phía trước, đi qua nơi nào không người nào có thể tới gần thân thể hắn nửa bước.
Cuối cùng, phía xa có khí tức cường đại truyền đến, người trong bộ lạc đều quỳ lạy trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra sự cung kính tối cao, đó là tư tế trong bộ lạc xuất hiện.
- Các hạ là thần thánh phương nào, tới bộ lạc ta có gì cần làm sao?
Chỉ thấy một người trong đó mở miệng nói, lại sử dụng cùng một ngôn ngữ với người thanh niên.
- Ta tới lấy một ít hoa bỉ ngạn, mong rằng dàn xếp cho.
Người thanh niên đứng chắp tay, nhìn về phía trước nói.
- Hoa bỉ ngạn hoa nở định ra sinh tử, chính là đồ đằng của bộ lạc ta, làm sao có thể nói lấy là lấy được.
Người kia cường thế nói.
- Nếu như thế, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ.
Người thanh niên tiếp tục bước chậm về phía trước, chỉ thấy cường giả phía trước đều phóng ra tinh tượng, trời lập tức có hiện tượng kỳ lạ ra, khí tử vong vô cùng nồng đậm, trong hư không thậm chí mơ hồ xuất hiện thân thể màu xám cực lớn, những người trong bộ lạc đang quỳ lạy lại càng thêm cung kính, giống như là nhìn thấy thần linh vậy, trong miệng không ngừng thốt ra những ngôn ngữ mà người thanh niên không có cách nào nghe hiểu được, đó là sự sùng kính không gì sánh được.
Chỉ có điều, người thanh niên lại giống như không nhìn thấy vậy, những người của bộ lạc không có kiến thức có thể cho rằng hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời chính là ý chỉ của thần linh, nhưng người thanh niên cũng hiểu được đâyy chẳng qua là tu hành đến cảnh giới nhất định sinh ra ngôi sao Thiên Tượng mà thôi.
Trên không trung của hắn cũng xuất hiện ngôi sao Thiên Tượng loá mắt, dường như có một hình vẽ đáng sợ, những người trong bộ lạc lập tức thất thần, giống như là nhìn thấy được tình cảnh không thể tưởng tượng nổi vậy, trong mắt bọn họ có nghi ngờ, không thể hiểu nổi.
Người thanh niên vung bàn tay lên, trong lúc bước chậm ngôi sao Thiên Tượng trong hư không càn quét về phía trước, trực tiếp đánh vào trên những thân thể của đại tư tế, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, những cường giả kia lộ ra thần sắc kinh hãi, người thanh niên vung ống tay áo lên, trực tiếp quạt bay bọn họ ra ngoài, mình lại bước chậm tiến về phía trước, ngôi sao Thiên Tượng của những người này quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Người trong bộ lạc lộ ra thần sắc kinh hãi, dường như niềm tin vững chắc trong lòng đã đổ nát, toàn thân đều rơi vào trong sự điên cuồng ngắn ngủi, tinh thần, niềm tin của bọn họ gặp phải trùng kích lớn nhất từ trước tới nay... Rốt cuộc, ai mới là thần linh.
Không người nào có thể ngăn cản được bước chân của người thanh niên, hắn một đường đi về phía nơi sâu nhất của bộ lạc, ở phía trước hắn có tử khí cực kỳ mãnh liệt, nơi đó có hoa bỉ ngạn khép mở, nắm giữ linh tính, có thể định ra sinh tử.
- Hoa bỉ ngạn nỏ, định ra sinh tử, sinh tử định thế nào.
Người thanh niên thì thào nói nhỏ, chỉ thấy một bức tranh cuộn bay về phía trước, một lực lượng phong ấn cường đại đã phong ấn tử khí, lập tức cuốn một ít hoa bỉ ngạn lại, phong ấn vào trong đó.
Một lát sau, thân hình của người thanh niên lóe lên, bước chậm rời đi.
Hóa ra người thanh niên này chính là một vị thân thể khác của Tần Vấn Thiên, dùng tên giả Đế Thiên, được người của Tiên cung bảo vệ dẫn theo đi vào trong các thế giới căn bản lớn, không ngừng rèn luyện bản thân.
Bởi vậy, Tần Vấn Thiên hắn kì thực trải qua hai đoạn nhân sinh đang rèn luyện, người bình thường không thể nào so sánh được, hắn nắm giữ tâm tính không tầm thường, vô cùng kiên định.
......
Hai thân thể đều quý trọng thời gian, cố gắng tu hành, không ngừng tiến bộ.
Bọn họ ở trong thế giới chư thiên, chỉ là tồn tại đặc biệt không đáng chú ý, giống như lục bình, chỉ có thể không ngừng cường hóa bản thân, khiến cho mình có thể cắm rễ đâm vào thế giới chư thiên càng vững chắc hơn, không đến mức gió thổi qua, lại bị nhổ tận gốc, trở thành bụi trong gió.
Ở một thế giới căn bản khác, gió đêm lạnh, một bóng người nghiêng nước nghiêng thành đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn vào núi xanh cùng với cây cổ thụ chập chờn ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới người thanh niên nhỏ bé này quật khởi, lại ném đi Hoàng Cực Thánh Tông thống trị phóng đãng không kìm chế được, nơi ánh trăng thê lương tuyệt đẹp đó dường như có nụ cười rạng rỡ của hắn.
Bao nhiêu đêm, khuôn mặt Tần Vấn Thiên lại theo ánh trăng cùng xuất hiện ở trong đôi mắt tuyệt mỹ này.