Hôm nay chính là ngày đầu di học của Tôn Noãn Tịch, một cô bé hậu đậu, làm cái gì cũng chẳng nên hồn, học hành hoàn tìan không nghiêm túc. Thật sự là không bằng con nhà người ra!!!
Con nhà người ta mới chỉ có 7 tuổi đã là một học bá không cần thi cũng lên lớp mà không chỉ lên lớp mà còn được treo bằng chứ không phải giấy khen như người khác nữa!
Thật khâm phục!
Lục Triển Bách nhuều lúc ngán ngẩm với thành tích học tập của em nhà bên. Ngày nào cũng như ngày nào. Bên cửa sổ của cậu có thể nghe rõ tiếng dạy học đến khản cả cổ của dì Tôn. Thật là não chỉ chứa được mấy thứ. Thật chật!!!
Đến nửa học kỳ 1.Có bài kiểm tra. Tôn Noãn Tịch về cùng với Lục Triển Bách trên tay chính là 2 tờ giấy kiểm tra hí hửng về nhà. Thật ra thì Lục Triển Bách đã nối dối Noãn Tịch rằng cô bé được 100 điểm khiến con bé vui lắm.
Về đến nhà Noãn Tịch mổi hứng muốn ' đãi ngộ' cậu. Thôi thì như vậy đi!
Noãn Tịch dơ hai bài kiểm tra mà Lục Triển Bách nói được 100 điểm ra.
- Mẹ ơi con được 100 điểm, điểm tuyệt đối!
Mẹ cô nhìn chằm chằm vào 2 tờ giấy tưởng mình bị hoa mắt. Giật lấy giấy mẹ cô cô gắng mở to mắt nhuốt nước trong miệng xuống...
- Tôn Noãn Tịch! Con như này là thế nào. Được,con được 100 điểm nhưng 2 bài cộng lại mới có 100 điểm thôi! Con nhìn anh Bách kìa. Người ta mỗi bài đều được 100 điểm ai như con đâu có 2 bài 50 điểm về đây la lối không cho mẹ làm việc nữa. Con thật là. Cứ như vậy con sẽ vị đúp đấy rõ chưa?
Mẹ cô hung dữ. Bỏ hết thảy lên phòng. Còn ai đó ung dung chén cái bánh mà cô ' đãi ngộ '. Thật là tên xảo quyệt mà.
- ---------------------
Mn ơi, like, bình luận, bỏ phiếu để mình có động lực với ạ.